Trần Thanh tất nhiên cũng nghe được giọng nói này, nhưng anh không quay đầu lại mà tiếp tục nhìn chằm chằm tên công tử bột kia mà nói: “Tao bảo mày dừng lại à? Tiếp tục!”
Tên công tử bột đó vốn còn tưởng rằng cứu binh tới rồi, cuối cùng cũng có thể dừng lại việc vừa kinh tởm vừa khiến hắn sợ hãi này lại, nhưng không ngờ tới tên ác ma kia lại bảo hắn tiếp tục.
“Nếu mày đã không muốn làm, vậy mày cứ thay hắn đi”, dứt lời, Trần Thanh trực tiếp ấn đầu tên công tử đó vào hộp cơm.
Tên cậu ấm kia căn bản không kịp hối hận thì đã bị dọa cho bất tỉnh.
Trước khi ngất đi, hắn cuối cùng cũng thấu hiểu được nỗi thống khổ của Diệp Thiên Phàm, đây thực sự không phải là việc mà con người có thể chịu đựng được.
Trần Thanh lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía người ở cửa.
Hai người tầm tuổi trung niên bước vào, theo sau họ còn có một nhóm người mặc quần áo màu đen, rõ ràng là vệ sĩ.
“Diệp Phàm, con sao rồi”, người tới là Diệp Sùng Minh và Cố Ngôn, thấy con trai mình biến này bộ dạng này, ông ta suýt chút nữa đã nôn mửa, nhưng tốt xấu gì đó cũng là con trai mình, vì vậy ông ta sải bước đi nhanh tới.
“Bố, giết hắn... không, đừng giết hắn, con muốn đời này của hắn phải sống trong đau khổ, róc xương lóc thịt hắn”, Diệp Thiên Phàm thấy bố mình đã tới, lập tức khóc lóc thảm thiết, nhìn Trần Thanh với ánh mắt thù hận nói.
“Phàm Nhi, đừng lo, không chỉ có hắn, còn có tất cả những người liên quan tới hắn, bố đều sẽ không bỏ qua”, đôi mắt Diệp Sùng Minh mang theo sự tức giận ngập trời nói, sau đó nhìn hướng Trần Thanh.
“Mày muốn chết như thế nào?”, Diệp Sùng Minh lạnh lùng hỏi.
“Thế nào? Ông chưa hỏi con trai mình đã làm những gì sao?”, Trần Thanh nhíu mày, lạnh giọng đáp lại.
“Không cần phải biết, cho dù con trai tao đã làm những gì... mày dám đánh con tao bị thương, sỉ nhục nó chính là mày sai”, Diệp Sùng Minh lại vô cùng bá đạo mà trả lời.
Trong mắt Trần Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo, nói: “Chẳng trách lại nuôi ra được một thằng con hống hách ngạo mạn như vậy, thì ra nguyên do là nằm ở ông, đúng là bố nào con ấy”.
“Bố, đứng nói nhảm với hắn nữa, bố phế hắn trước cho con”, Diệp Thiên Phàm lại không có kiên nhẫn nghe những lời này, phẫn nộ rống lên.
“Đánh gãy tứ chi hắn cho tôi”, Diệp Sùng Minh gật đầu, sau đó phất tay, đám người mặc đồ đen phía sau liền ùn ùn xông thẳng về phía Trần Thanh.
“Một lũ kiến hôi cũng dám ra tay với tao, cút”, đôi mắt Trần Thanh mang theo tia sát ý, thân mình chợt lóe lên rồi vọt vào trong đám người.
“Ba... Pằng...”
Tiếp đó vang lên một loạt tiếng bạt tai, những tên vệ sĩ công kích về phía Trần Thanh ào ào bị bắn bay ra ngoài, nặng nề đập lên tường, từng người đều không thể gượng dậy.
“Mày...”
Diệp Sùng Minh không nghĩ tới những cao thủ mà mình phải trả một số tiền lớn để chiêu mộ về lại không phải là đối thủ của Trần Thanh, trực tiếp bị người đá tát bay ra ngoài, quả thực quá mất mặt.
Đồng thời đánh giá trong lòng của ông ta đối với Trần Thanh cũng gia tăng.
“Cậu là võ giả?”, người vẫn luôn đứng bên cạnh Diệp Sùng Minh- Cố Ngôn lúc này cuối cùng cũng lên tiếng, ông ta bước tới trước mặt Trần Thanh: “Đáng tiếc, chưa tiến tới tiên thiên, chung quy cũng chỉ là kiến hôi”.
Theo như Cố Ngôn thấy, Trần Thanh này mới đạt được minh kình của hậu thiên võ giả, đối với loại võ giả như anh, ông ta chỉ dùng một tay cũng có thể đánh được một đám.
Diệp Thiên Phàm ban đầu thấy những người mà bố mình dẫn tới đều bị Trần Thanh đánh bại thì cả khuôn mặt đều tràn ngập tuyệt vọng, nhưng khi nghe được lời nói của Cố Ngôn, mắt hắn nhất thời sáng lên.
Diệp Thiên Phàm mặc dù không phải là võ giả, nhưng nhà họ Diệp bọn họ cũng có võ giả, hơn nữa ông cụ nhà họ Diệp cũng chính là ông nội của Diệp Thiên Phàm là một tiên thiên võ giả, nếu không những năm này nhà họ Diệp sớm đã bị đẩy khỏi vị trí gia tộc đứng đầu của Nam Hải rồi.
“Ông lại là đứa nào? Ông là tiên thiên?”, Trần Thanh vốn còn tưởng rằng người trước mắt này cũng đạt tới tiên thiên rồi, kết quả khi anh tập trung quan sát, chỉ là một bán tiên thiên, giống như người này vừa nói, chưa tới tiên thiên chung quy vẫn là một con kiến.
“Cậu...”, Cố Ngôn không nghĩ tới tên nhãi con trẻ tuổi này, nói chuyện lại vô lý tới vậy, thoáng chốc bị chọc tức tới nói không ra lời.
“Muốn đánh thì đánh, càu nhàu nói nhảm nhiều quá”, trong mắt Trần Thanh lộ ra một tia không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói.
“Nếu đã muốn chết vậy tôi sẽ giúp cậu, khiến cậu cảm nhận được sự khủng bố của cảnh giới tiên thiên”, Cố Ngôn uy nghiêm nói.
Sau đó khí thế trên người ầm ầm bạo phát, dưới chân vừa đạp mạnh, gạch lát nền trên mặt đất trong giây lát đều rạn nứt, mà cơ thể của Cố Ngôn lại lao về phía Trần Thanh.
“Đây chính là tiên thiên võ giả sao? Quá khủng bố rồi”, Diệp Thiên Phàm thấy tư thế oai hùng của Cố Ngôn đôi mắt lập tức tỏa sáng.
“Trần Thanh, mày cuối cùng sẽ sẽ phải chết thôi. Đợi mày chết rồi, xem tao giày vò Giang Uyển Quân như thế nào, không chỉ cô ta, còn có tất cả những người bên cạnh mày”.
Thấy Trần Thanh bị khí thế của Cố Ngôn bao trùm lấy cũng không có lấy một cử động, đôi mắt Diệp Thiên Phàm lộ ra sự căm hận điên cuồng mà gầm lên.
“Ba...”
Đúng tại lúc này, một bóng người bay ra.
“Ha ha, Trần Thanh, mày chết chắc”, Diệp Thiên Phàm thấy vậy thì cười cuồng loạn.
Diệp Sùng Minh vô cùng tin tưởng Cố Ngôn, chứng kiến một màn này sắc mặt cũng vẽ ra nét cười.
“Ông nói đúng, chưa tới tiên thiên, cuối cũng vẫn là một con kiến mà thôi”.
Đúng thời khắc này, giọng nói của Trần Thanh truyền tới, bố con nhà họ Diệp rốt cục nhìn rõ, người bay ra ngoài căn bản không phải là Trần Thanh mà là Cố Ngôn- người mà hai người họ vẫn luôn kỳ vọng.
Những vệ sĩ vừa rồi đúng là không địch lại được, nhưng không ngờ tới đường đường là một chuẩn tiên thiên võ giả cũng bị một tát bắn ra ngoài, điều này quả thực đã đánh đổ nhận thức của họ.
“Vậy một con kiến nhỏ bé mới tới bán bộ tiên thiên như ông, ai cho ông lá gan khiêu chiến với tôi?”, Trần Thanh thả chậm bước chân, chẫm rãi tiến về hướng Cố Ngôn, trong mắt hiện lên vẻ lãnh đạm.
Nếu không phải anh bỗng nhiên đột phá cảnh giới tiên thiên, thì e rằng lần này thực sự đã bị cống ngầm lật thuyền rồi.
“Cậu... Cậu không phải là hậu thiên võ giả, cậu là một tiên thiên võ giả chân chính!”, một nửa bên mặt của Cố Ngôn đều đã bị đánh nát, ông ta nhổ ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt sợ hãi nhìn Trần Thanh chòng chọc.
“A...”
Hai bố con nhà họ Diệp nghe được câu này của Cố Ngôn thì kinh hoàng thất sắc, phải biết rằng ông cụ nhà họ Diệp chính là tiên thiên võ giả, họ đã quá hiểu rõ sự khủng bộ của tiên thiên võ giả.
Phải biết rằng hơn mười năm trước, nhà họ Diệp không phải là gia tộc lớn gì, chỉ vì ông cụ nhà họ Diệp bỗng nhiên đột phá tới tiên thiên, mới có thể dẫn dắt nhà họ Diệp tới trình độ ngày hôm nay.
Nhưng Trần Thanh này xem ra mới hơn hai mươi tuổi, lại đã đạt tới cảnh giới tiên thiên thì có bao nhiêu yêu nghiệt đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!