Chương 145: Nể mặt Diệp Phàm tôi!
Bị Trần Thanh kẹp chặt lấy phần đầu, hắn còn kiên cường nói: “Thằng khốn, tao nói lại một lần nữa, đây không phải là nơi mày có thể giở thói ngang ngược. Bây giờ mày rời khỏi đây tao có thể coi như không có chuyện gì xảy ra”.
Xẹt!
Lời này của hắn vừa vang lên tay Trần Thanh liền dùng vài phần sức lực khiến hắn đau đến hít một ngụm khí lạnh.
Trần Thanh lúc này mới lạnh lùng nhìn hắn nói: “Không nói phải không, vậy tao sẽ lột hết da bọ cạp của mày xuống”.
Vừa nói ngón tay anh đã đâm xuyên qua da đầu của hắn, tay của anh cũng đang cầm lấy một miếng da mà kéo xuống, hình xăm bọ cạp trên đầu cứ vậy bị xé xuống không ít.
A ! A!
Hạt Tử đau đớn thét lên.
Những người đứng ở bên cạnh đều bị dọa tới hít một ngụm khí lạnh.
Bọn họ không ngờ rằng, Trần Thanh lại có thể lại ra tay tàn độc đến vậy.
Anh thực sự sẵn sàng xé bỏ lớp da thịt trên đầu của người khác.
“Tôi nói, tôi nói!”
Hạt Tử không thể chịu được loại giày vò này liền mở miệng gào to.
Hắn ta biết đối mặt với loại người như Trần Thanh, phản kháng cũng vô ích.
“Nói!”
Trần Thanh dừng lại động tác trong tay lạnh băng nói.
“Ở, ở trong sảnh đầu tiên Nam Hải của tầng cao nhất”.
Hạt Tử vội vàng khai ra.
“Dẫn đường!”
Trần Thanh lúc này giống như đang cầm một trái bóng bowling, túm chặt đầu của Hạt Tử mà đi về phía trước.
A ! A!
Hạt Tử bị nắm đầu như vậy thì gào khóc đau đớn.
Những người đứng xem phía trước nhao nhao nhường đường.
Bọn họ đều bị thủ đoạn tàn nhẫn của Trần Thanh dọa sợ.
Trần Thanh cứ như vậy kéo lê Hạt Tử đi lên thang máy.
Sau khi thang máy đi lên, những người bên dưới dường như mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Một giây tiếp theo, họ thục mạng chạy ra ngoài.
Họ e sợ Trần Thanh sẽ trở mặt và gây rắc rối cho mình.
Bên trong sảnh thứ nhất Nam Hải.
Lúc này Diệp Thiên Phàm đang bước ra từ nhà vệ sinh với vẻ dương dương tự đắc.
Mà hai người phụ nữ phía sau hắn ta cũng thỏa mãn lau môi bước ra ngoài.
“Cậu Diệp, nghe nói tối nay anh đã dạy dỗ một tên bảo vệ”.
“Hơn nữa còn ép hắn ta ăn c*t. Có chuyện thú vị như vậy sao lại không dẫn chúng tôi theo cùng chứ”.
“Đúng vậy, cậu Diệp đúng là không có nghĩa khí”.
Những người ngồi trong phòng bao nhìn thấy Diệp Thiên Phàm bước vào liền nhao nhao nói theo.
Diệp Thiên Phàm bật cười đáp: “Để lần sau đi, tôi còn phải tìm một tên bảo vệ để báo thù nữa. Đến lúc đó sẽ rủ mọi người cùng chơi”.
“Cậu Diệp, cứ quyết định vậy nhé”.
“Ha ha, lần sau chúng ta phải bắt hắn tự ăn shit của mình mới được”.
“Ha ha, tên bảo vệ đó thật sự quá thê thảm, lại đắc tội với cậu Diệp đây”.
Diệp Thiên Phàm lúc này nói với giọng đắc chí: “Thực ra tôi còn quay lại một video, để tôi lấy ra cho mọi người xem. Đến lúc mọi người hành hạ người khác, cũng có thể dùng phương pháp này”.
“Được!”
“Tôi còn chưa từng thấy qua người ăn c*t bao giờ đâu”.
“Cậu Diệp nhanh lấy ra đi”.
Người ngồi trong phòng bao thúc giục.
Diệp Thiên Phàm rút ra điện thoại, sau đó cười nói: “Tôi chiếu lên màn hình lớn để mọi người cùng thưởng thức nhé”.
“Được!”
Những người ở trong phòng bao ủng hộ đầy hưng phấn.
Diệp Thiên Phàm rất nhanh phát video mình giày vò Hồ Đại Quân như thế nào lên màn hình lớn được đặt trong phòng.
“Thật là sảng khoái”.
“Ha ha, dáng vẻ hắn ta ăn c*t thật sự giống như một con chó”.
“Cậu Diệp, cậu làm như vậy có chút tàn nhẫn”.
“Tàn nhẫn thì đã thế nào? Đắc tội với cậu Diệp của chúng ta thì phải chịu kết cục này”.
“Cũng đúng”.
Diệp Thiên Phàm cười hả dạ: “Ông đây là cậu chủ ngông cuồng nhất của Nam Hải, ai đắc tội tôi, tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Video này tôi sẽ phát tán ra ngoài, tôi phải khiến tất cả mọi người biết được sự lợi hại của mình”.
“Đúng”.
“Đến lúc đó ai mà không biết tới danh tiếng cậu chủ ngông cuồng nhất của Nam Hải cơ chứ”.
Rầm!
Những người có mặt đang chăm chú xem đoạn video hành hạ Hồ Đại Quân trên màn hình lớn thì cửa phòng nặng nề bị đạp mở ra.
Cánh cửa vừa mở mọi người đều nhìn sang.
Bọn họ nhìn thấy một người đàn ông với vẻ mặt đằng đằng sát khí đang đứng trước cửa.
“Mẹ kiếp mày là ai? Cút ra ngoài!”
“Đây là nơi mày có thể lui tới à? Xéo đi!”
“Mẹ nó, cút! Ảnh hưởng tới nhã hứng của bọn tao”.
Nhóm người thấy Trần Thanh xuất hiện liền kêu gào ầm ĩ.
Theo quan điểm của họ, ở đây chính là địa bàn của mình, ai dám tông cửa xông vào như vậy chính là sự thiếu tôn trọng đối với họ.
Trần Thanh thấy cảnh đang được chiếu trên màn hình lớn thì ngọn lửa tức giận trong mắt anh càng bùng lên dữ dội.
Diệp Thiên Phàm nhìn chằm chằm Trần Thanh, lộ ra một tia xem thường mà nói: “Không nghĩ tới mày còn dám vác mặt tới đây. Vậy thì vừa hay, mày cùng xem với bọn tao, lát nữa rơi vào hoàn cảnh đó thì cũng đỡ bỡ ngỡ”.
“Cậu Diệp, người mà anh muốn đối phó chính là hắn?”
Diệp Thiên Phàm gật đầu.
“Không ngờ tới hắn lại tự mình dâng lên tận cửa”.
Diệp Thiên Phàm nói với những người xung quanh: “Bảo Hạt Tử dẫn người lên đây, tối nay tôi sẽ cho mọi người xem tận mắt một màn kịch hay”.
“Được”.
Người đứng cạnh Diệp Thiên Phàm đồng ý.
“Không cần gọi nữa đâu”.
Trần Thanh đáp, anh vừa nói vừa kéo lấy một người ở ngoài cửa rồi ném về phía bàn.
Phịch!
Một thân người đập lên mặt bàn trà, làm đổ vỡ không ít ly thủy tinh và đồ uống. Mà trên mặt kẻ đó cũng đang chảy rất nhiều máu.
A!
Những người phụ nữ có mặt trong phòng bao chứng kiến một màn này liền thét lên chói tai. Bọn họ bị dọa không nhẹ.
“Người các người muốn tìm là hắn à?”
Trần Thanh hỏi lạnh băng.
Diệp Thiên Phàm và những người khác chú ý liếc tới.
Người bị Trần Thanh quăng vào đúng là Hạt Tử.
Hạt Tử lúc này đã nửa sống nửa chết, thở phì phò như hấp hối. Hơn nữa con ngươi của hắn ta vẫn trừng ra ngoài, dáng vẻ chết không nhắm mắt.
Ách!
Thấy Hạt Tử bị biến thành bộ dáng này, người đang có mặt đều lấy làm kinh ngạc.
Trong mắt của họ, Hạt Tử là một một cao thủ, năm ba người đều không thể lại gần hắn.
Giờ hắn lại bị Trần Thanh tra tấn dã man như vậy.
Khi họ vẫn còn đang bàng hoàng, Trần Thanh đã bước tới đem cửa phòng khóa lại.
Thấy Trần Thanh khóa cửa, mọi người ai nấy đều kinh hãi.
“Mày muốn thế nào? Con mẹ nó, muốn đến đây để gây rối phải không? Mày biết bọn tao là ai không?”
Đúng lúc này có một tên công tử bột chịu không nổi liền nhảy ra, tay cầm lấy một chai rượu xông về phía Trần Thanh: “Tại Nam Hải này, ông đây muốn giết chết mày cũng dễ dàng giống như bóp chết một con kiến”.
Vừa nói chai rượu trong tay hắn vừa đập vào đầu Trần Thanh.
Chỉ là tay của hắn còn chưa vươn tới thì đã bị anh bắt lấy.
“Mẹ nó, buông ra”.
Tên công tử bột kia hét lên.
Loảng xoảng!
Trần Thanh trực tiếp giật lấy chai rượu nện lên đầu hắn ra. Ngay lập tức chai rượu bị đập vỡ tan tành.
Giây tiếp theo anh đạp tới một cước.
Thân mình tên kia liền bay đập vào tường rồi từ từ trượt xuống.
Những người còn lại thấy hai động tác liền mạch này của Trần Thanh thì ngây người.
Bọn họ biết người trước mắt này căn bản không sợ họ. Đồng thời thực lực còn vô cùng mạnh mẽ.
Bây giờ ai xông lên thì người đó cứ đợi bị đánh hung ác một trận đi.
Bởi vậy họ dứt khoát trốn tới đằng sau Diệp Thiên Phàm.
Diệp Thiên Phàm thấy Trần Thanh bước tới gần, hắn chỉ nghiến răng, cầm lên một chai rượu và một cái ly.
Hắn rót một ly sau đó đi tới trước mặt Trần Thanh nói: “Nể mặt Diệp Thiên Phàm tao, uống ly rượu này ân oán giữa chúng ta liền xóa bỏ. Nếu như mày muốn tiền viện phí, tao cũng có thể bồi thường”.