"Ai gọi tới vậy?"
Diệp Thiên Phàm ôn hôm một người phụ nữ, mỉm cười và hỏi.
“Không rõ là ai gọi tới nữa. Người đó nói có kẻ muốn giết anh, muốn anh trốn đi", người phụ nữ mỉm cười đắc ý rồi tiếp tục nói: "Ở Nam Hải này người dám động tới anh Diệp đây chắc chưa ra đời đâu. Em nghĩ chắc là tên nào đó rảnh rỗi gọi điện trêu chọc thôi".
“Haha, chắc vậy".
Diệp Thiên Phàm cười lớn: "Người dám động tới Diệp Thiên Phàm này vẫn còn chưa được sinh ra đâu".
“Ở Nam Hải ai chẳng biết anh Diệp lợi hại tới mức nào".
“Đừng nói là muốn giết anh Diệp, em thấy dám động tới một cọng tóc của anh cũng chẳng có ai đâu".
“Thiếu gia ngông cuồng nhất Nam Hải là danh xưng hão huyền chắc?"
“Chắc chắn là ai đó nhàn rỗi quá gọi điện trêu chọc rồi".
Đám người bên cạnh Diệp Thiên Phàm cũng bắt đầu tươi cười nịnh nọt.
Diệp Thiên Phàm ôm hôn hai người phụ nữ trong lòng, lộ ra một nụ cười đắc ý: "Kẻ nào dám đối đầu với Diệp Thiên Phàm này chắc chắn sẽ không sống nổi tới sáng ngày hôm sau".
“Nói đúng lắm".
"Nào, chúng ta cùng lên một cái".
“Anh Diệp lợi hại nhất!"
Đám người bên cạnh Diệp Thiên Phàm cười lớn.
“Mấy cậu nói xem anh Thanh không phải thật sự muốn đi gây sự với Diệp Thiên Phàm chứ?"
Tiểu Mao lo lắng nói.
“Cái này có khả năng lắm".
“Nhưng mà Diệp Thiên Phàm không dễ chọc đâu".
“Tôi nghe nói đám vệ sĩ của Diệp Thiên Phàm không ít người là cao thủ. Anh Thanh đi như vậy có khi nào là tự đâm đầu vào chỗ chết không?"
“Người của nhà họ Diệp không chọc nổi đâu".
Nhóm bảo vệ đồng loạt nói.
“Vậy, vậy phải làm sao đây?", Hồ Tiểu Nhạc bị doạ tới thất thần.
Anh trai cô chính là vì động tới Diệp Thiên Phàm nên mới dẫn tới kết cục này. Nếu như Trần Thanh cũng rơi vào kết cục giống như vậy thì thật không dám tưởng tượng.
”Hay là gọi điện thông báo cho đội trưởng Dương đi".
”Báo cho đội trưởng Dương thì có tác dụng gì chứ, hay là thông báo cho tổng giám đốc Nam Cung đi".
”Đúng, hình như anh Thanh sợ tổng giám đốc Nam Cung lắm, chúng ta báo cho tổng giám đốc Nam Cung đi".
Lúc này, nhóm bảo vệ mới nhớ ra.
”Nhưng mà tôi không có số điện thoại của tổng giám đốc Nam Cung", Tiểu Mao nói.
”Tôi cũng không có".
”Tôi có. Để tôi gọi cho", Hồ Tiểu Nhạc đáp.
”Nhanh lên".
”Mau báo cho tổng giám đốc Nam Cung".
Nhóm bảo vệ thúc giục.
"Này người anh em, cậu tới xin việc ở câu lạc bộ Giải trí Quốc tế à?"
Tài xế taxi nhìn một lượt Trần Thanh rồi tốt bụng nhắc nhở: "Tôi khuyên cậu nên bỏ ý định đó đi. Hình tượng của cậu không đạt chuẩn đâu".
”Tôi tới tìm người".
Trần Thanh đáp.
”Tìm người?", tài xế taxi nghe vậy càng thêm khẳng định và nói: "Vậy cậu càng không cần đi cho mất công nữa. Câu lạc bộ Giải trí Quốc tế không phải ai cũng vào được đâu. Thân thế không đủ lớn thì ngay cả cửa trước cũng đừng hòng bước vào. Cậu có tới thì cũng vô dụng thôi".
”Không cho tôi vào thì tôi sẽ xông vào trong".
Trần Thanh bình thản đáp.
“Xông vào?"
Tài xế taxi cười nhẹ và nói: "Cậu đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, ở câu lạc bộ đó có không ít cao thủ, hơn nữa còn có rất nhiều bảo vệ, cậu căn bản là không có cơ hội để xông vào".
“Vậy sao?"
“Thật đó! Nếu cậu cứ cứng đầu mà xông vào, bọn họ sẽ giết cậu đó. Tôi khuyên cậu đừng nên manh động".
“Vậy tôi càng phải thử rồi", Trần Thanh đáp.
Tài xế taxi thấy không khuyên nổi Trần Thanh liền bất lực lắc đầu: "Lúc cậu tới nơi cậu sẽ hiểu thôi. Tôi dám khẳng định cậu đi không quá ba bước sẽ bị người ta đánh gục. Nơi đó không phải là nơi người bình thường có thể vào được đâu".
Trần Thanh vờ như không nghe thấy những điều tài xế taxi nói.
Tới nơi, sau khi Trần Thanh trả tiền, tài xế taxi vội vã rời đi.
Đương nhiên trước khi rời đi vẫn tốt bụng khuyên Trần Thanh đừng đâm đầu vào chỗ chết.
Đứng trước cửa câu lạc bộ, Trần Thanh tự châm một điếu thuốc.
Trần Thanh định hút xong điếu thuốc này sẽ đi vào trong đó.
Ting!
Lúc này điện thoại của Trần Thanh kêu lên.
Trần Thanh lấy điện thoại ra coi.
Là Nam Cung Yến gọi tới.
“Alo.."
Trần Thanh không nghĩ ngợi nhiều rồi bắt máy.
“Trần Thanh anh đang ở đâu?"
Ở đầu dây bên kia, Nam Cung Yến hỏi một cách gấp gáp.
“Trước cửa câu lạc bộ Giải trí Quốc tế", Trần Thanh đáp.
“Anh có phải muốn tới gây chuyện với Diệp Thiên Phàm không?", Nam Cung Yến kích động hỏi.
“Đúng".
“Trần Thanh, anh điên rồi à? Anh về ngay cho tôi", Nam Cung Yến ở đầu dây bên kia gấp gáp vô cùng: "Diệp Thiên Phàm không phải người anh có thể chọc được đâu. Không ai chọc nổi hắn hết, anh về nhà ngay cho tôi. Anh sẽ chết đó anh hiểu không?"
“Hehe, vợ à, sao em đột nhiên lại quan tâm anh vậy, có phải là phát hiện ra đã yêu anh rồi không?"
Trần Thanh cười đáp.
“Trần Thanh, giờ tôi không có tâm trạng để đùa với anh đâu. Anh về đây ngay cho tôi".
Nam Cung Yến có chút khó chịu nói: "Chuyện của Đại Quân tôi đã nghe qua rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện đó".
“Giải quyết thế nào?"
Trần Thanh lạnh giọng đáp.
“Tóm lại là tôi sẽ giải quyết".
Nam Cung Yến tiếp tục nói: "Anh về ngay cho tôi, ngay lập tức".
“Hehe", Trần Thanh cười nhẹ và đáp: "Đợi anh giết Diệp Thiên Phàm rồi anh sẽ về ngay. Em yên tâm đi, dù anh không có về được nữa thì cũng sẽ không làm liên luỵ tới em đâu".
“Không phải tôi sợ anh liên...."
Nam Cung Yến chưa kịp nói dứt lời, Trần Thanh đã cúp máy rồi.
Nam Cung Yến cầm lấy điện thoại, ngây người một chỗ, lúc này cô thực sự thấy rất hoang mang.
Cô tin là Trần Thanh thật sự có thể làm ra chuyện đó, nhưng Nam Cung Yến nhất thời không biết nên xử lý thế nào.
Nhà họ Diệp ở Nam Hải không phải ai cũng có thể chọc nổi đâu.
Trần Thanh đi gây sự với Diệp Thiên Phàm, thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Lúc này Nam Cung Yến lại suy nghĩ, sao cô phải lo lắng cho Trần Thanh như vậy? Nếu như anh xảy ra chuyện, đáng ra cô phải vui mừng mới đúng chứ? Chẳng nhẽ đúng như những gì anh nói ư, cô đã động lòng thật rồi?
Nam Cung Yến lắc đầu, cô phát hiện ra tình cảm cô dành cho Trần Thanh thật khó để xác định rõ ràng.
Trần Thanh cúp máy, vứt đầu thuốc lá xuống đất rồi đi về phía bên trong câu lạc bộ Giải trí Quốc tế.
Câu lạc bộ Giải trí Quốc tế là do một đám thiếu gia tự cho mình giỏi giang lập nên, từ sau khi câu lạc bộ này thành lập, nó liền trở thành nơi giới thượng lưu ở Nam Hải thường xuyên lui tới, và cũng có không ít người cảm thấy nở mày nở mặt khi được tới đây tiêu tiền. Đương nhiên Diệp Thiên Phàm cũng là một trong những cổ đông đứng sau câu lạc bộ này.
Trần Thanh vừa bước tới trước cửa liền có vài người mặc đồng phục đi tới ngăn lại.
“Đứng lại, mày tới đây để làm gì?"
Người đứng trên cùng chỉ tay về phía anh và hỏi.
“Tìm người".
Trần Thanh đáp.
“Tìm ai?"
“Diệp Thiên Phàm!".
Trần Thanh đáp.
"Tìm anh Diệp?"
“Tìm anh Diệp làm gì?"
Tên bảo vệ nhìn chằm chằm vào Trần Thanh và hỏi.
Bọn họ thấy Trần Thanh ăn mặc rất phổ thông, không giống như người có tiền có quyền tới đây chút nào.
“Tính sổ!"
Trần Thanh đáp.
“Tính sổ chuyện gì?"
“Hắn đánh trọng thương anh em của tôi. Tôi tới tìm hắn để bắt hắn phải đền gấp chục lần", Trần Thanh bình thản đáp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!