“Bác sĩ, những chuyện còn lại giao cho ông cả đấy”.
Trần Thanh cảm thấy mệt mỏi, anh vừa lùi về sau vừa nói.
“Được, không thành vấn đề, cứ giao cho tôi”.
Bác sĩ kích động nói.
Theo suy nghĩ của ông ta, ông ta sẽ không chỉ được chứng kiến kỳ tích, mà còn là người tạo ra kỳ tích cùng với Trần Thanh. Ông ta thừa biết rằng sau vụ việc lần này, tiếng tăm của ông ta sẽ lên như diều.
Trần Thanh và thầy Ôn ra ngoài, bác sĩ lập tức gọi y tá vào.
“Anh Thanh, anh trai em…”
Thấy Trần Thanh đi ra, Hồ Tiểu Nhạc sốt sắng hỏi.
“Cứu được rồi”, thầy Ôn nói: “Bây giờ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
“Cứu được rồi?”, Hồ Tiểu Nhạc sửng sốt: “Anh Thanh, là thật ạ?”
“Chẳng phải vừa rồi bác sĩ đã tuyên bố tử vong rồi sao?”, Hồ Đại Đồng cũng không thể tin được.
“Là thật”, Trần Thanh khẳng định: “Tiểu Nhạc, cô yên tâm đi, tôi sẽ không để Đại Quân xảy ra chuyện gì đâu”.
Dứt lời, Trần Thanh tìm một chiếc ghế rồi ngồi vật xuống.
Bây giờ anh cần nghỉ ngơi cho lại sức.
“Đại Quân, Đại Quân, con đừng chết!”
Lúc này, Ngô Quế Hoa mới từ từ tỉnh lại.
Hồ Tiểu Nhạc lập tức bước tới an ủi bà ấy: “Mẹ, anh không sao, không sao nữa rồi. Anh Thanh nói là anh không sao cả”.
“Thật, thật sao?”, Ngô Quế Hoa hỏi với vẻ mặt kích động.
Hồ Tiểu Nhạc gật đầu thật mạnh.
“Trần Thanh, cậu vẫn ổn chứ?”
Thấy sắc mặt của Trần Thanh không được bình thường, thầy Ôn tới chỗ anh và hỏi trong sự quan tâm.
“Vẫn ổn, chỉ có điều tôi cần nghỉ ngơi một lát”, Trần Thanh thở hổn hển nói.
“Hồ Đại Quân ở đâu?”
Nhưng vào lúc này, mấy người mặc đồng phục bước tới.
“Các người tìm anh tôi làm gì?”
Nhìn thấy mấy người mặc đồng phục ấy, Hồ Tiểu Nhạc lo lắng hỏi.
Ngô Quế Hoa kích động nói: “Các anh tới đúng lúc lắm, con trai tôi bị người ta đánh đến mức này, các anh mau đi bắt kẻ xấu đi, không thể để chúng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được”.
“Bắt kẻ xấu?”
Người mặc đồng phục dẫn đầu hừ lạnh nói: “Hồ Đại Quân chính là kẻ xấu! Tôi nhận được tin báo, nói rằng anh ta lấy trộm điện thoại của người khác, lại còn cố ý gây thương tích. Bây giờ anh ta đang ở đâu? Chúng tôi phải dẫn anh ta về thẩm vấn”.
Nghe người mặc đồng phục nói như thế, mẹ con Ngô Quế Hoa cảm thấy choáng váng đầu óc.
“Các người có còn nhân tính nữa hay không? Cậu ấy suýt bị đánh chết rồi, các người không đi bắt kẻ xấu thì thôi, lại còn tới bắt cậu ấy”, thầy Ôn không nhịn được mắng mỏ: “Một lũ không biết phân biệt đúng sai phải trái gì hết!”
“Đại Quân nhà chúng tôi bị người ta đánh bị thương, dựa vào đâu mà các người nói là thằng bé cố ý gây thương tích?”
“Công bằng ở đâu? Lẽ phải ở đâu?”, Hồ Đại Đồng kích động mắng: “Có còn công bằng nữa hay không?”
Người mặc đồng phục hừ lạnh một tiếng.
“Chúng tôi không biết lý do vì sao, tóm lại chúng tôi chỉ phụ trách việc bắt người thôi”, người đi đầu nói.
“Ha, ai bảo anh ta đắc tội với người không dây vào được”.
“Chỉ cần anh ta không chết thì chúng tôi vẫn sẽ phải bắt về”.
Mấy người mặc đồng phục kiêu ngạo nói.
Trong lúc bọn họ nói, bác sĩ và y tá đi ra ngoài.
Hồ Đại Quân cũng được đẩy ra.
Tên dẫn đầu hỏi bác sĩ: “Đây là Hồ Đại Quân hả?”
Bác sĩ không biết chuyện gì đang xảy ra nên đã gật đầu.
“Anh ta chết chưa?”, người dẫn đầu lại hỏi.
“Đương nhiên là chưa, anh không biết chúng tôi phải tốn bao công sức mới cứu được đâu”, bác sĩ đáp.
“Chưa chết là tốt, còng tay anh ta lại, sau đó đưa tới phòng bệnh riêng, chúng tôi phải giám sát anh ta, anh ta là trọng phạm!”
Tên dẫn đầu lấy còng tay ra thi hành ngay.
“Các người có còn nhân tính hay không vậy?”
Thầy Ôn kích động nói.
“Còn đâu là lẽ phải nữa”, Ngô Quế Hoa vừa khóc vừa quát: “Đại Quân bị người ta đánh ra nông nỗi này, sao bây giờ thằng bé lại thành tội phạm cơ chứ!”
“Quả thật là không còn lẽ phải nữa rồi, không biết phân biệt đúng sai”.
Hồ Đại Đồng cũng nổi giận mắng.
“Cái gì mà đúng với chả sai, chúng tôi chỉ biết anh ta là tội phạm, nhất định phải còng tay lại, hơn nữa còn phải giám sát chặt chẽ”, tên dẫn đầu nói với vẻ hách dịch: “Nếu các người dám ngăn cản thì đừng trách chúng tôi không khách khí”.
“Cản trở người thi hành công vụ, các người biết chứ?”
“Tốt nhất là hãy phối hợp với chúng tôi!”
Đám người mặc đồng phục tỏ vẻ huênh hoang.
Lúc này, bọn họ chẳng cần biết những người đang khác mắng gì hết.
Trong cái nhìn của bọn họ, mắng thì cứ mắng, bọn họ tới để thi hành nhiệm vụ, đến lúc đó mới báo cáo lại với cấp trên được, chưa biết chừng còn được hưởng lợi nữa.
Ngay lúc tên cầm đầu sắp tròng cái còng vào tay Hồ Đại Quân, một cánh tay bỗng xuất hiện trên không trung, bắt lấy tay hắn ta.
Những người bên cạnh nhìn sang thì thấy người vừa ngăn cản chính là Trần Thanh.
“Cậu làm gì thế hả?”, tên cầm đầu nhìn Trần Thanh, hừ lạnh nói: “Cậu có biết cậu đang cản trở người thi hành công vụ không?”
“Cản cái con mẹ mày!”
Vừa nói, Trần Thanh vừa tung ra một cú đá.
Cú đá của anh khá mạnh, người kia bị Trần Thanh đá bay đi mấy mét.
Lúc này Trần Thanh đã nổi cơn tanh bành thật rồi. Diệp Thiên Phàm sai người đánh Hồ Đại Quân ra nông nỗi này, vốn anh đã cảm thấy phẫn nộ không thôi, bây giờ hắn ta còn sai người tới bắt Hồ Đại Quân, rõ ràng là muốn dồn người ta vào đường cùng đây mà.
Tên kia bị Trần Thanh đá ngã lăn trên mặt đất, hắn ta đứng lên quát: “Thằng đó đánh cảnh sát, bắt cả nó về nữa, bắt đi!”
Hắn ta vừa ra lệnh là mấy người mặc đồng phục bên cạnh cũng lập tức xông về phía Trần Thanh.
Vốn dĩ bọn họn còn tưởng rằng mấy người bọn họ thừa sức bắt Trần Thanh.
Nhưng lúc này bọn họ lại đụng phải Trần Thanh đúng lúc anh đang nổi cơn thịnh nộ, vậy nên anh chẳng hề khách khí với bọn họ.
Nắm đấm cứ thế ập tới.
Bịch!
Bịch!
Chưa tới hai phút, mấy người mặc đồng phục đều bị Trần Thanh đánh gục.
Đám người đang lăn lộn trên mặt đất cũng bắt đầu run rẩy khi nhìn về phía anh, bọn họ không ngờ anh lại mạnh đến thế.
“Thằng ranh, mày có biết mày đang làm gì không hả?”, tên dẫn đầu chỉ vào Trần Thanh, cả giận nói: “Mày làm như vậy, có tin bọn tao sẽ bắt mày bóc lịch cả đời không hả!”
“Cút!”
Trần Thanh bước lên trước một bước, nói: “Không cút thì đừng trách tao nặng tay”.
Trần Thanh bước lên như vậy, mấy người mặc đồng phục lập tức ngậm chặt miệng lại, sợ sệt rời khỏi đó.
“Cứ chờ đó, mày sẽ phải hối hận!”
Lúc bỏ đi, tên dẫn đầu còn buông ra một câu.
“Trần Thanh, cậu đánh người ta như thế, haizz…”
Thầy Ôn thở dài nói: “Những người đó đúng là khốn nạn thật”.
“Anh Thanh, liệu anh em có sao không?”
Hồ Tiểu Nhạc lo lắng hỏi: “Còn cả anh nữa?”
“Cô yên tâm đi, không sao đâu. Xảy ra chuyện gì thì cũng cứ để tôi gánh vác. Tôi sẽ không để Đại Quân gặp chuyện, cũng không để gia đình cô gặp chuyện”.
Trần Thanh siết nắm đấm, phát ra những tiếng răng rắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!