“Trần Thanh, cậu nóng lắm hay sao mà che mũi mãi thế?”
Hứa Mỹ Tình cười xảo trá.
Trần Thanh gật đầu một cách nghiêm túc: “Hơi nóng, tôi sắp chảy máu mũi rồi”.
“Nhưng điều hòa chỉnh đến mức thấp nhất rồi”, Hứa Mỹ Tình đắc ý cười nói: “Có cần tôi lấy nước cho cậu rửa mặt và bình tĩnh lại không?”
“Không cần, không cần”.
Trần Thanh lắc đầu nói: “Tôi xem xong rồi”.
Lúc này, Trần Thanh mới thở phào một hơi.
Anh cảm thấy quá trình vừa rồi khiến người ta lưu luyến quá đi mất. Tuy rằng anh không để lộ ra, nhưng những tấm ảnh đó có thể sánh ngang với trang bìa của Tạp chí Đàn ông luôn rồi.
Mà điều quan trọng nhất là Hứa Mỹ Tình mang nét đẹp tự nhiên, khí chất rạng ngời, khiến đàn ông không thể rời mắt khỏi những bức ảnh riêng tư ấy.
“Muốn nhìn thêm lần nữa không?”
Nhìn vẻ mặt này của Trần Thanh, Hứa Mỹ Tình khá đắc ý.
Bình thường cô ấy không bao giờ để ai xem những bức ảnh riêng tư ấy, nhưng bây giờ đưa cho Trần Thanh xem và nhìn thấy vẻ mặt này của anh, trong lòng cô ấy cảm thấy đắc ý.
“Không cần”.
Trần Thanh lắc đầu nói: “Nhìn nữa thì tôi sợ sẽ chảy máu mũi mất. Nhưng chị Mỹ Tình này, nếu chị không ngại thì có thể gửi cho tôi, đến tối tôi sẽ rúc trong chăn rồi từ từ ngắm”.
“Đồ lưu manh, cậu đừng có mơ”, Hứa Mỹ Tình gắt giọng: “Muốn xem thì cậu xem luôn đi, kẻo sau này không còn cơ hội nữa đâu”.
“Chậc chậc, nếu thế thì hơi đáng tiếc”.
Trần Thanh lắc đầu, thở dài nói.
“Đáng tiếc gì cơ?”
Hứa Mỹ Tình cảm thấy bồn chồn.
“Vốn tôi còn muốn quan sát cẩn thận, chỉ ra những thiếu sót trong những bức ảnh này, tiếc là chị Mỹ Tình không cho tôi cơ hội đó”, Trần Thanh thản nhiên nói.
“Cậu cảm thấy những bức ảnh này chụp không đẹp à?”
Hứa Mỹ Tình nhìn chằm chằm vào Trần Thanh và hỏi: “Nhưng người chụp những bức ảnh này là một nhiếp ảnh gia rất giỏi”.
“Chị Mỹ Tình, nhiếp ảnh gia này là nữ đúng không?”
Trần Thanh hỏi Hứa Mỹ Tình.
“Đương nhiên rồi”.
“Những tấm ảnh này là những tấm mà chị tạo dáng đẹp nhất rồi đúng không?”
“Ừm”.
“Vậy thì vẫn còn thiếu sót một chút”.
Trần Thanh nói.
“Thiếu cái gì?”
“Có thể chị vẫn chưa hiểu rõ tâm lý đàn ông, nếu để tôi chụp thì sẽ đẹp hơn đấy”, Trần Thanh nói một cách nghiêm túc.
“Cậu biết chụp ảnh à?”
Hứa Mỹ Tình hỏi.
“Đương nhiên rồi”, Trần Thanh khẳng định: “Những người họ Trần có hai kỹ năng bẩm sinh, một là sửa máy tính, hai là biết chụp ảnh. Chị Mỹ Tình, tôi có thể nói với chị rằng kỹ thuật chụp ảnh của tôi không thua kém bất cứ một nhiếp ảnh gia hàng đầu nào hết”.
“Cậu nói bừa ấy chứ?”
Hứa Mỹ Tình thật sự không tin nổi.
“Chị không tin thì để lần sau có cơ hội, tôi sẽ chụp cho chị. Nếu không thì chị gửi ảnh cho tôi, để tôi từ từ quan sát, đến lúc đó, tôi sẽ chỉ ra thiếu sót của thợ chụp ảnh, để cô ấy chụp đẹp hơn cho chị”.
Trần Thanh nghiêm túc nói: “Tôi nói thật đấy, những bức ảnh này của chị vẫn thiếu chút gì đó, chị không cảm thấy thế sao?”
“Có đôi khi tôi cũng thấy vậy”, Hứa Mỹ Tình ngẫm nghĩ rồi nói.
“Thì đó, gửi cho tôi đi, gửi HD ấy, để tôi tìm ra nguyên nhân cho chị”.
Trần Thanh cười nói: “Tôi nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân cho chị mà, tôi hứa với chị là sẽ không làm gì khi xem ảnh hết”.
“Hừ, cái đồ xấu xa, ai mà tin nổi cậu…”
Nhìn nụ cười của ai kia, Hứa Mỹ Tình mắng.
“Chị Mỹ Tình, chị không tin tôi thì tin ai đây?”
Vừa nói, Trần Thanh vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị kết nối với máy tính, Hứa Mỹ Tình không phản đối nên anh định làm ngay cho nóng.
Cốc cốc!
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Chị Mỹ Tình, có một văn bản cần chị ký tên”.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hứa Mỹ Tình lập tức rút điện thoại của Trần Thanh ra.
“Cậu ra ngoài làm việc đi, tôi có việc rồi”.
Sau đó, cô ấy lập tức đẩy Trần Thanh ra.
“Tiện thể mở cửa ra”.
Hứa Mỹ Tình nói.
“Nhưng mà…”
Trần Thanh không cam lòng nói: “Thiếu một chút”.
“Nhưng nhị gì hả? Cậu không nghe tôi thì lần sau không có phần của cậu nữa đâu”.
Hứa Mỹ Tình lườm Trần Thanh một cái.
“Có lần sau nữa hả?”
“Hừ! Cậu không nghe tôi thì không có gì hết!”
Trần Thanh cười nói: “Tuân lệnh!”
Vừa nói, Trần Thanh vừa chạy ra mở cửa.
“Chị Mỹ Tình bảo cô vào”.
Trần Thanh nhìn nữ đồng nghiệp ở ngoài, nói: “Vào đi”.
“Ừm”, nữ đồng nghiệp gật đầu rồi tò mò hỏi: “Trần Thanh, sao anh đi kiểu gì mà lại cúi người thế kia?”
“Tôi đau bụng”.
Trần Thanh trả lời rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Tới nhà vệ sinh, anh rửa mặt để mình bình tĩnh lại.
Xong xuôi, anh trở về chỗ làm việc của mình thì Hồ Tiểu Nhạc cũng quay lại rồi.
“Tiểu Nhạc, cô xin nghỉ rồi mà, không ở nhà với bác gái vài ngày à?”
Trần Thanh hỏi Hồ Tiểu Nhạc.
“Mẹ em ổn rồi nên em lại đi làm”, Hồ Tiểu Nhạc nhìn Trần Thanh rồi nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh Thanh, hôm qua thực sự rất cám ơn anh. Nếu không nhờ anh thì không biết bao giờ căn bệnh quái đản của mẹ em mới khỏi nữa”.
“Cám ơn thì khách sáo quá rồi đấy. Chúng ta là đồng nghiệp, giúp được chuyện gì thì tôi nhất định sẽ giúp”.
Trần Thanh cười ha ha nói: “Bệnh của bác gái dễ tái phát lắm đấy. Lát nữa tôi kê một đơn thuốc cho cô, cô mang về cho bác ấy uống một tháng, hẳn là sau này sẽ không tái phát nữa”.
“Vâng, cám ơn anh Thanh”.
Hồ Tiểu Nhạc lại nói trong sự cảm kích.
Trần Thanh không nói thêm gì cả, anh ngồi vào chỗ mình, kê đơn thuốc cho Hồ Tiểu Nhạc.
Xong xuôi, anh đưa đơn thuốc ấy cho Hồ Tiểu Nhạc.
“Cám ơn anh Thanh, cám ơn anh”.
Hồ Tiểu Nhạc cám ơn mấy lần liền: “Anh Thanh, em thật sự không biết phải cám ơn anh thế nào nữa”.
“Ha ha, nếu cô cảm thấy băn khoăn trong lòng thì chi bằng mời tôi một bữa cơm đi”.
Trần Thanh chọc ghẹo.
“Ăn cơm ấy ạ?”
Nghe vậy, khuôn mặt của Hồ Tiểu Nhạc không khỏi ửng đỏ.
Sau đó cô ta nói với Trần Thanh: “Anh Thanh, mẹ em bảo em mời anh tối nay tới nhà em ăn cơm”.
“Hả?”
Trần Thanh hơi sửng sốt.
“Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi”.
“Anh Thanh, em nói nghiêm túc đấy. Mẹ em bảo em mời anh tới nhà em ăn cơm, bà ấy muốn cám ơn anh”, Hồ Tiểu Nhạc nghiêm túc nói: “Bà ấy còn nói nếu em không mời được anh thì bà ấy sẽ tới mời”.
“Thật hả?”
Trần Thanh dè dặt hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!