“Anh Thanh, chúng ta thắng rồi sao?”
Giang Tử Phong kích động hỏi.
“Không thì sao nữa?”
Trần Thanh cười nói.
“Chúng ta thắng rồi, vậy thì dựa theo lời cá cược, có phải ba viên đá đó cũng thuộc về chúng ta rồi không?”, Giang Tử Phong cười vui vẻ hỏi.
“Đương nhiên rồi!”
Trần Thanh nhìn sang Tất Văn Bách cười nói: “Anh Tất, anh là người có máu mặt, trước đó đã quỵt nợ một lần rồi, lần này anh sẽ không quỵt nữa đâu nhỉ?”
“Hứ, ông đây không phải loại người như vậy”.
Tất Văn Bách nói, nhưng trong lòng lại như đang rỉ máu: “Thứ nhỏ nhặt này, tôi không tiếc đâu”.
“Phải rồi, còn ba mươi triệu tệ nữa”.
Nam Cung Yến vừa cười vừa nhắc nhở: “Anh Tất, anh muốn quẹt thẻ hay là viết séc? Tôi sợ anh quỵt nợ, nên sẽ không cho anh trả vào lần sau đâu”.
“Đúng đấy! Tất Văn Bách, anh đừng nói là lần sau đưa nữa. Chuyện anh hay quỵt nợ, tất cả mọi người đều biết đấy”, Giang Tử Phong cười nheo mắt: “Anh còn định quỵt nợ thì tôi chắc chắn sẽ khiến cho tất cả mọi người trong giới đều biết”.
Tất Văn Bách cảm thấy trái tim đang rỉ máu của mình lại bị đâm thêm một nhát dao nữa.
Chuyện hôm nay, hắn ta đúng là mất cả chì lẫn chài, cuối cùng còn bị người ta đâm cho một nhát dao.
“Anh Tất, không phải anh định quỵt nợ thật chứ?”
“Như vậy thì chúng tôi thật sự coi thường anh đó”.
“Tôi vốn đã coi thường anh rồi, nếu anh không đưa, thì tôi càng khinh anh hơn đấy”.
Dưới sự chú ý của mọi người, Tất Văn Bách lấy ra tờ séc và viết một tờ séc ba mươi triệu tệ.
Giang Tử Phong giơ tay ra cầm lấy.
“Tên họ Trần kia! Không phải lần nào mày cũng sẽ được may mắn như vậy đâu”.
Tất Văn Bách chỉ vào Trần Thanh, nghiến răng rồi phẫn nộ nói.
“Xin lỗi, từ trước tới giờ vận may của tôi đều rất tốt”.
Trần Thanh cười nhạt.
“Hãy đợi đấy!”
Tất Văn Bách để lại một câu nói, rồi hậm hực rời đi.
“Cậu Tất, cậu không giúp tôi lấy lại viên Phỉ Thúy Thủy Tinh đó sao?”
Thầy Sơn bước nhanh theo sau Tất Văn Bách rồi hét lên.
“Cút!”
Tất Văn Bách phẫn nộ mắng: “Đến cả một tên rác rưởi cũng không thắng nổi, ông vẫn còn dám theo tôi sao?”
Thầy Sơn ủ rũ vì bị mắng, chỉ có thể đi theo sau Tất Văn Bách với vẻ mặt buồn bã: “Cậu Tất, cậu đã bảo chỉ là mượn tạm thời thôi mà”.
“Anh Thanh, số Phỉ Thúy này nên xử lý thế nào đây?”
Lúc này, Giang Tử Phong hỏi Trần Thanh.
“Đừng hỏi tôi”.
Trần Thanh đáp.
“Chị dâu...”
Giang Tử Phong nhìn Nam Cung Yến. Lúc này, cô đang nhìn viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục không rời mắt chút nào.
Lúc Giang Tử Phong gọi cô, thì cô mới định thần lại.
“Mang hết về đi”, Nam Cung Yến nói: “Tôi sẽ bảo Đường Võ đưa thêm vài người tới”.
“Người anh em, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện”.
Đúng lúc này, ông chủ Hoa chen tới.
Giang Tử Phong nhìn thấy ông chủ Hoa, cậu ấy liền viết tờ séc hai triệu tệ cho ông ta.
Ông chủ Hoa không nhận tiền mà nói với Trần Thanh rằng: “Người anh em, tôi có một chuyện muốn thương lượng với cậu”.
“Ông chủ Hoa, ông có chuyện gì vậy? Có phải là ông muốn lấy một viên Phỉ Thúy không? Chúng tôi có thể bán một viên cho ông”, Trần Thanh nói.
Trần Thanh cảm thấy ông chủ Hoa rất tốt, rất đáng để làm bạn.
“Đây không phải điều quan trọng nhất”.
Ông chủ Hoa vừa xoa tay vừa cười nói: “Người anh em, là như thế này, tôi muốn mời cậu làm cố vấn cược ngọc của công ty tôi. Muốn bao nhiêu tiền thì cậu cứ ra giá, chỉ cần mỗi tháng, cậu cùng tôi đi tới sàn cược ngọc vài lần là được rồi. Cậu thấy thế nào?”
“Ông Hoa, ông tham lam thế”.
“Nếu muốn mời cậu ấy, thì ông phải hỏi cô Nam Cung có bằng lòng hay không trước đã”.
Lúc này, những người xung quanh đều nhốn nháo nói.
“Nếu cô Nam Cung đồng ý, tôi cũng muốn mời về với giá cao”.
“Tôi trả một triệu tệ một tháng”.
“Tôi trả một triệu rưỡi”.
Tất cả mọi người đều biết, Trần Thanh rất thần kỳ. Nếu Trần Thanh làm cố vấn cược ngọc của bọn họ, cắt ra được một viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục như hôm nay, vậy thì cả đời này cũng không cần phải lo nghĩ nữa.
Lần này, có thể nói Trần Thanh là người mà ai ai cũng muốn có được.
Ông chủ Hoa thấy vậy liền nghiến răng nói: “Tôi trả năm triệu một tháng”.
“Ông Hoa, ông trả cao quá rồi”.
“Nếu mấy tháng mà không mở hàng, ông sẽ lỗ chết đấy”.
Mọi người đều thấy đây là cái giá trên trời rồi.
Ông chủ Hoa lại nghiêm túc nói: “Các người hiểu cái quái gì, tôi rất tin tưởng vào cậu ấy”.
Người khác không để ý rằng, ông chủ Hoa vẫn luôn chú ý tới Trần Thanh. Ông ta phát hiện ra mỗi lần Trần Thanh đều vô cùng điềm tĩnh, chắc chắn. Chỉ từ điểm này, ông chủ Hoa có thể khẳng định, Trần Thanh tuyệt đối không phải là người chỉ dựa vào vận may, mà là thực sự có tài.
“Người anh em thấy thế nào? Giá cả chưa hợp lý, thì vẫn có thể thương lượng tiếp”, ông chủ Hoa nhìn Trần Thanh nói.
“Ông chủ Hoa, cái này ông phải hỏi sếp tôi, sếp tôi không đồng ý, tôi cũng không thể tùy tiện nhảy việc được”.
Trần Thanh nói.
“Cô Nam Cung, không biết là cô có bằng lòng cho cậu ấy sang chỗ tôi không?”
Ông chủ Hoa nói.
Nam Cung Yến lắc đầu nói: “Ông chủ Hoa, thật xin lỗi ông, tôi không giúp được ông rồi. Tôi cảm thấy anh ấy làm ở công ty tôi vẫn ổn hơn”.
“Ông chủ Hoa, tôi cũng cảm thấy mình ở công ty hiện tại thì có tương lai phát triển hơn”.
Trần Thanh cười nói.
“Người anh em, bây giờ cậu làm chức gì ở công ty hiện tại? Lương thế nào?”, ông chủ Hoa vô cùng tò mò hỏi.
“Tôi làm ở bộ phận bảo vệ, lương là ba ngàn rưỡi tệ một tháng, sau khi làm chính thức thì là bốn ngàn rưỡi tệ”, Trần Thanh cười nói.
Hả!
Trần Thanh nói ra lời này, những người bên cạnh đều vô cùng kinh ngạc.
“Người anh em, bọn họ trả bao nhiêu, thì tôi sẽ trả gấp đôi, không, tôi sẽ trả gấp 1000 lần”, ông chủ Hoa nói.
“Thôi, tôi vẫn thấy ở công ty hiện tại thì có tương lai hơn”.
Trần Thanh lại từ chối.
Những người bên cạnh quả thực là phục sát đất.
Bảo vệ quèn một tháng chỉ được ba ngàn rưỡi tệ, lại từ chối một công việc có tiền lương tận mấy triệu. Hơn nữa, còn nói là có tương lai. Miệng bọn họ thật sự là sắp không ngậm được lại rồi.
Nam Cung Yến cảm thấy người nào đó đã khiến cho mình rất hãnh diện.
Tiền lương cao như vậy cũng không thể nào lấy được người của mình đi.
Nên cô có chút đắc ý.
“Chúng ta đi thôi”.
Lúc này, Nam Cung Yến ôm Phỉ Thúy Đế Vương Lục đi ra phía ngoài.
Giang Tử Phong đưa tiền cho ông chủ Hoa, rồi cậu ấy ôm một viên Phỉ Thúy đi theo, còn phần còn lại thì giao cho đám người Đường Võ.
“Chị dâu... Đợi đã”.
Giang Tử Phong đi theo tới bãi đỗ xe, cậu ấy nhìn thấy Nam Cung Yến định lên xe, liền vội vàng hét lên.
“Có chuyện gì sao?”
Nam Cung Yến dừng lại hỏi.
“Hihi... Haha...”
Giang Tử Phong xoa tay, để lộ vẻ ngại ngùng: “Chị dâu, em có một thỉnh cầu hơi quá đáng”.
“Cậu nói đi...”
Nam Cung Yến nói.
“Là thế này...”, Giang Tử Phong do dự một chút, cậu ấy lấy hết dũng khí rồi nói: “Chị dâu, chị có thể ngồi lên tay em, dùng mông của chị để khai sáng cho tay em? Để sau này, em được cược đâu thắng đó”.
Hờ!
Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì sững người.
Trần Thanh liền đi tới, đạp một cú lên mông của Giang Tử Phong.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!