"Anh Thanh, em thấy bảo bối của cửa hàng vừa rồi cũng khá tốt, chỉ có mười triệu mà thôi, hay là chúng ta cược một canh bạc đi".
"Trước đó cũng có một tảng tám triệu, tôi thấy cũng rất tốt. Chúng ta hoàn toàn có thể đặt cược một trận".
Trần Thanh đi một vòng nhưng không tìm được cái nào thích hợp nên dừng lại nghỉ ngơi.
Nam Cung Yến và Giang Tử Phong ở bên cạnh góp ý.
Trần Thanh khẽ lắc đầu nói: "Không được, đều không được".
Trần Thanh đã nhìn thấy hai tảng đá mà bọn họ đang nói đến, bên trong tảng đá mười triệu đó chẳng có gì cả.
Còn tảng đá tám triệu thì tốt hơn một chút nhưng nó còn thua xa viên Phỉ Thúy Thủy Tinh của Tất Văn Bách.
"Nếu không được thì chúng ta tiếp tục tìm, không thể cứ đứng ở đây nghỉ ngơi được".
Nam Cung Yến có chút nóng vội.
"Thời gian không còn nhiều nữa rồi".
Giang Tử Phong nhắc nhở: "Anh Thanh, sao anh có thể chắc chắn như vậy được!"
"Anh cần phải nghỉ ngơi một chút thôi".
Trần Thanh lau mồ hôi nói.
Trần Thanh cảm thấy hơi vượt quá sức của mình. Bây giờ, anh không thể dùng khả năng nhìn xuyên thấu của mình được nữa, không có cái này thì tìm nữa cũng vô ích mà thôi.
Nam Cung Yến và Giang Tử Phong nhìn thấy Trần Thanh ngồi yên vậy cũng không còn cách nào khác.
Lúc này, cả hai cũng đã thấm mệt rồi nên cũng tìm một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Thật ra cũng không có gì phải sợ, bọn chúng chưa chắc sẽ cắt ra được hàng tốt gì", Giang Tử Phong an ủi nói.
Nam Cung Yến cũng gật đầu tán thành: "Trần Thanh, hay là chúng ta cứ dùng ba tảng đá mà anh đã chọn trước đó đi. Tôi nghĩ lúc chưa được cắt ra thì chưa thể biết ai thắng thua đâu. Chúng ta vẫn có thể thắng".
"Chị dâu nói đúng đấy".
Giang Tử Phong nghiêm túc nói: "Nói không chừng vận may của chúng ta lại tốt thì sao!"
"Haiz".
Nhắc đến chuyện may mắn, Nam Cung Yến lại thở dài.
Vận may của cô chưa bao giờ tốt cả.
"Haiz".
Giang Tử Phong cũng thở dài. Cậu ấy cũng là bậc thầy trong việc cược đâu thua đó.
"Sao mà ngồi thở ngắn thở dài ở đây vậy? Vẫn còn chưa kết thúc mà mọi người đã muốn bỏ cuộc rồi sao?"
Lúc này, Tất Văn Bách lại xuất hiện cùng với một nụ cười đáng ghét.
"Bọn họ tự biết lượng sức mình đó thôi!", thầy Sơn nói với vẻ chế nhạo.
"Giang Tử Phong, nếu cậu mà thua thì há chẳng phải đến cái quần lót của cậu cũng chẳng còn mà mặc sao?"
Tất Văn Bách cười đắc ý: "Đúng là thảm thật!"
"Xí, thắng thua còn chưa rõ, anh đắc ý cái gì chứ?", Giang Tử Phong khó chịu vặn lại.
"Đúng vậy!", Nam Cung Yến cũng khó chịu nói.
"Tôi đến đây là để nhắc nhở các người. Cuộc chơi sẽ kết thúc sau năm phút nữa. Các người đã chọn được chưa vậy?"
Tất Văn Bách cười: "Có cần thầy Sơn chọn giúp anh không?"
"Tôi nghĩ không cần thiết. Không phải cậu ta dựa vào trực giác của mình sao? Tôi tin vào trực giác của cậu ta", thầy Sơn khinh thường cười nói.
"Mẹ nó!"
Giang Tử Phong nhìn thấy điệu bộ của bọn chúng thì chửi thề.
Nam Cung Yến cũng tỏ ra phẫn nộ.
Tất Văn Bách còn đang đắc ý thì Trần Thanh ném tàn thuốc đi, anh muốn tập trung xem có thể sử dụng lại khả năng nhìn xuyên thấu của mình hay không.
Để kiểm tra xem nó có thể sử dụng được hay không, Trần Thanh đương nhiên lấy Nam Cung Yến ra làm mẫu.
Anh chăm chú nhìn vào Nam Cung Yến. Suy cho cùng, mỗi lần sử dụng khả năng nhìn xuyên thấu đều đáng quý nên không thể lãng phí một cách bừa bãi được.
Nam Cung Yến thấy Trần Thanh chăm chú nhìn mình, liền hỏi: "Anh làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy?"
Vù!
Nam Cung Yến vừa nói xong, Trần Thanh đột nhiên đứng dậy lao về phía cô.
Trần Thanh vừa lao tới thì liền ôm chặt lấy Nam Cung Yến.
"Trần Thanh, anh làm gì vậy?"
Nam Cung Yến hoang mang hỏi.
Chụt! Chụt!
Nam Cung Yến vừa dứt lời thì bị anh hôn liên tục hai cái lên mặt.
"Haha, em đúng là nữ thần may mắn của anh mà!"
Trần Thanh cười lớn .
"Nữ thần may mắn gì?"
Nam Cung Yến bối rối.
"Giờ là lúc nào rồi mà còn thể hiện tình cảm ở đây vậy chứ!"
Giang Tử Phong bất lực nói.
Tất Văn Bách nghiến răng: "Càng ân ái với nhau thì càng nhanh chết đấy!"
"Ông chủ, tảng đá này bao nhiêu tiền vậy?"
Lúc này, Trần Thanh nói với ông chủ cửa hàng ở bên trong.
"Anh Thanh, anh muốn mua tảng này à?"
Giang Tử Phong sửng sốt.
"Đúng vậy!"
Trần Thanh gật đầu nói.
"Hơn nữa, tôi còn muốn đem tảng đá này đi thi đấu".
"Anh điên rồi à! Tảng đá này chỉ được đặt để chặn cửa ở đây, chỉ cần nhìn thôi là đã biết nó chỉ là một tảng đá bình thường", Nam Cung Yến có chút bực tức nói.
"Thầy Sơn, ông lại ép người ta phát điên rồi", Tất Văn Bách cười nhẹ.
"Một tảng đá bình thường thôi mà đã muốn thắng tôi à? Haha", thầy Sơn cười khinh.
Ông chủ cửa hàng nghĩ rằng Trần Thanh sẽ mua những tảng đá khác, nhưng khi bước ra thấy Trần Thanh chỉ vào tảng đá mà ông ta đặt ở ngoài cửa thì liền lập tức nói: "Trước đây, tôi đã từng cắt qua tảng đá này rồi, nhưng mà nó bị vỡ nên tôi mang nó ra để chặn cửa. Nó không đáng giá mà cũng chẳng cho ra được hàng tốt đâu. Nếu cậu muốn những loại tốt thì hãy vào trong cửa hàng mà chọn, trong đó vẫn còn rất nhiều loại đá lâu năm đấy!"
"Không cần đâu! Tôi chỉ muốn tảng này, nó bao nhiêu tiền, ông ra giá đi!", Trần Thanh nói chắc như đinh đóng cột.
"Nếu cậu thật sự muốn tảng đá này thì tôi bán cho cậu năm ngàn tệ vậy, mà năm ngàn tệ cũng hơi đắt rồi, thôi thì ba ngàn tệ cũng được!"
Ông chủ tùy ý đưa ra một cái giá.
"Tôi trả ông luôn năm ngàn tệ".
Trần Thanh nhìn về Nam Cung Yến nói: "Mau lên!"
Anh có vẻ như đang sợ rằng ông chủ sẽ đổi ý vậy.
Nam Cung Yến liền viết một tờ chi phiếu năm nghìn tệ.
Sau khi ông chủ đã thu tiền, Trần Thanh liền nói: "Ông chủ, ông chuyển tảng đá này về bãi cắt đá nhé. Tôi sẽ sử dụng nó để tham gia thi đấu".
"Chàng trai, đừng nói là cậu sẽ đem tảng đá này đi thi chứ?"
Ông chủ cửa hàng nhìn Trần Thanh nói: "Tôi khuyên cậu không nên làm vậy".
"Tôi quyết định rồi! Tôi coi trọng tảng đá này!", Trần Thanh khẳng định nói.
"Haha, đem một tảng đá vỡ đi thi đấu, cậu chắc chắn bại trận rồi!"
Tất Văn Bách cười điên cuồng .
"Chọn một tảng đá mà ai cũng không thèm lấy, xem ra tôi đã đề cao cậu rồi!", thầy Sơn lắc đầu nói.
"Đã đến giờ, chúng ta đi thôi".
Tất Văn Bách đắc ý cười.
Hắn ta cảm thấy mình chắc chắn sẽ thắng rồi, không còn điều gì hoài nghi nữa.
"Anh Thanh, anh không bị điên chứ?"
Giang Tử Phong chán nản nói: "Anh lại đi mua một tảng đá vô dụng".
"Trần Thanh, trước đây anh đã gặp may mắn một lần rồi, lần này không thể lại may mắn như vậy nữa. Nếu đem tảng đá này đi thi, tôi thấy không có chút hi vọng thắng nào cả".
Nam Cung Yến lắc đầu nói: "Có tồi tệ đến mấy cũng không đến mức như thế này mà!"
Trần Thanh đầy tự tin nói: "Mọi người yên tâm, hôm nay, chúng ta nhất định sẽ thắng".
"Anh dựa vào đâu mà lại tự tin như vậy?", Nam Cung Yến hỏi.
"Em đã ngồi lên tảng đá này, mông của em đã khai sáng nó rồi. Lần này, chúng ta nhất định sẽ thắng", Trần Thanh cười nói.
"Hứ!", Nam Cung Yến bĩu môi.
"Đúng là mê tín mà! Anh Thanh, nếu lần này mà thua, em sẽ làm mai cho anh một 'sugar mami', anh đừng có mà bỏ qua", Giang Tử Phong nói
"Chúng ta đi thôi. Tôi sẽ chọn thêm hai tảng nữa rồi ra bãi cắt đá".
Trần Thanh tự tin bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!