“Người anh em, tôi nói cho cậu biết, người phụ nữ này đúng là cực phẩm”.
“Hehe, nếu cậu được thử qua thì chắc chắn sẽ “dư âm bất tận” đấy”.
“Thật sự ngưỡng mộ cậu!”
Tên tài xế taxi có chút lưu manh.
Cả đường đi, ông ta không ngừng truyền thụ cho Trần Thanh những tư tưởng không đứng đắn.
Vốn Trần Thanh còn cố gắng khống chế bản thân không nghĩ theo hướng đó.
Nhưng mà Hứa Mỹ Tình cứ dán vào người anh như thế, lại thêm lời nói của tên tài xế, Trần Thanh cảm thấy cả người mình đều nóng ran cả lên. Mấy lần suýt nữa anh đã không nhịn được mà duỗi tay làm ra hành động sai trái nhưng cuối cùng vẫn khống chế được mình.
Dù gì Hứa Mỹ Tình cũng cùng bộ phận với anh, anh sợ nếu xảy ra chuyện gì thì sau này không có mặt mũi gặp ai nữa.
Lại nói, anh cũng là người có vợ rồi.
May là nhà Hứa Mỹ Tình cách đây cũng không xa, 10 phút sau xe đã dừng lại.
Tên tài xế phanh gấp khiến Hứa Mỹ Tình đang ngồi trên xe bị lảo đảo cho nên cô ấy lại càng muốn nôn hơn.
“Chị Mỹ Tình, đừng có nôn, xuống xe rồi nôn sau”.
Trần Thanh vừa đỡ Hứa Mỹ Tình vừa nói.
Ọe~
Nhưng Hứa Mỹ Tình vẫn không nhịn được nữa mà nôn ngay trong xe.
Cô ấy nôn hết cả vào quần của Trần Thanh, còn để dây cả vào người mình nữa.
Trần Thanh thấy vậy thì nhăn hết cả lông mày lại.
Anh vội vàng đỡ Hứa Mỹ Tình xuống xe, rồi sau đó rút ra ba tờ tiền ném cho tên tài xế.
“Không cần trả lại tiền thừa nữa, chỗ còn thừa coi như phí rửa xe”.
Trần Thanh nói với tên tài xế.
“Cậu đợi chút”.
Tên tài xế nhận tiền rồi xuống xe gọi với theo.
“Còn chuyện gì?”
Trần Thanh dừng lại hỏi ông ta.
“Bạn gái cậu nôn lên xe tôi, đền có chút tiền này mà đòi đủ sao?”
Tên tài xế nhìn chằm chằm Trần Thanh.
“Còn chưa đủ sao? Thế ông muốn bao nhiêu?”
Trần Thanh hỏi lại với vẻ khó chịu.
Tiền xe chưa đến 50 tệ, bây giờ đưa ông ta hơn 100 tệ, đủ để rửa xe rất nhiều lần ấy chứ, nhưng ông ta vẫn không hài lòng cho nên Trần Thanh cảm thấy khó chịu.
“Ít nhất là phải bồi thường 1000 tệ”.
Tên tài xế căng cơ tay lên rồi nói.
Ông ta thấy Trần Thanh ra tay hào phóng, hơn nữa nhìn anh cũng gầy gò dễ bắt nạt, cho nên ông ta mới bắt nạt một chút.
Trần Thanh liếc ông ta một cái rồi không buồn để ý đến nữa, anh chỉ đỡ Hứa Mỹ Tình đi về nhà.
“Cậu đừng đi”.
Tên tài xế xông lên giữ chặt lấy tay Trần Thanh.
Trần Thanh giơ chân ra đá một cái thì ông ta liền bị đá văng ra ngoài.
Anh không định quan tâm tới hạng người vô cớ gây sự như vậy làm gì.
“Chó má, dám động tay động chân với ông đây, ông đây đánh chết mày”.
Tên tài xế bị Trần Thanh đạp ngã xuống đất thì vội đứng dậy, ra sau cốp xe rút ra một ống thép.
Ông ta cầm ống thép trong tay rồi chỉ thẳng vào Trần Thanh: “Hôm nay không đền ông đây 2000 tệ thì đừng hòng đi”.
“Nếu ông còn vô lý gây sự như thế thì đừng trách tôi không khách khí”.
Trần Thanh nói với tên tài xế.
“Ông đây vô lý gây sự?”
Tên tài xế cười lạnh: “Ông đây cứ thích thế đấy, thì làm sao? Cậu có thể làm gì được tôi!”
Tên tài xế vừa nói bắp tay lại vừa co giật, ông ta bày ra bộ dáng “ông đây thích kiếm chuyện đó thì sao”.
Trần Thanh nhìn thấy biểu cảm ngang ngược như vậy của tên tài xế thì lại quay sang nhìn Hứa Mỹ Tình đang muốn nôn, anh cũng không muốn so đo nhiều với ông ta làm gì mà chỉ chuẩn bị đỡ Hứa Mỹ Tình xuống xe.
“Mẹ nó”, ông ta thấy Trần Thanh không để ý đến mình thì cầm lấy ống thép đập qua.
Trần Thanh đá văng chiếc ống thép trên tay ông ta bay ra ngoài rồi đá ông ta ngã lăn xuống đất.
Trần Thanh đá văng tên tài xế rồi đi về đó, lấy ba tờ tiền trong túi ông ta ra. Anh lấy một tờ 50 tệ ném thẳng vào mặt ông ta rồi nói không có chút khách khí nào: “Còn đi theo nữa thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Thái độ ông ta như thế nên anh cũng chẳng muốn cho ông ta thêm đồng nào.
Vừa nói xong Trần Thanh liền đỡ Hứa Mỹ Tình rời đi.
Tên tài xế thấy anh đi xa thì quay lại xe lấy điện thoại gọi, điện thoại vừa được nối máy thì nói luôn: “Anh, em bị ăn cướp, anh mau cho người đến đây giúp em”.
Sau khi Trần Thanh đỡ Hứa Mỹ Tình về đến nhà của cô ấy thì thấy đúng như những gì đám Hồ Tiểu Nhạc nói, khóa nhà cô ấy là khóa vân tay cho nên anh liền cầm lấy ngón tay cái của cô ấn vào là cửa đã được mở ra.
“Đến nhà rồi”
Trần Thanh đỡ Hứa Mỹ Tình ngồi xuống ghế sofa rồi nói với cô.
Ọe~
Ngay lúc Hứa Mỹ Tình ngồi xuống thì lập tức đẩy Trần Thanh ra và chạy vào phòng vệ sinh.
“Oẹ~ Oẹ~”.
Ngay sau đó Trần Thanh đã nghe thấy tiếng nôn mửa của cô ấy.
Hứa Mỹ Tình vẫn đang nôn trong nhà vệ sinh, Trần Thanh chỉ đành lấy vài tờ giấy lau qua loa cái quần của mình.
Đợi đến khi anh lau sạch rồi thì không nghe thấy tiếng của Hứa Mỹ Tình nữa.
Đợi một lúc sau, Trần Thanh lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Trần Thanh chạy vội vào trong, vừa mở cửa nhà vệ sinh thì đúng lúc Hứa Mỹ Tình từ trong đi ra ngoài.
Hai người đâm thẳng vào nhau.
Bộp!
Điều không ngờ đến là cả hai người đều ngã vật ra sau.
Cũng may, Trần Thanh nhanh nhẹn xoay người lại, để mình ngã xuống đất trước rồi sau đó lấy mình làm đệm lót cho Hứa Mỹ Tình.
Hứa Mỹ Tình ngã vào ngực Trần Thanh, cô ấy lồm cồm bò dậy nhìn anh một cái rồi nở một nụ cười.
“Trần Thanh”.
Hứa Mỹ Tình nhìn anh chằm chằm.
“Hả?”
“Chị đây có xinh đẹp không?”
Hứa Mỹ Tình hỏi.
“Đẹp!”
“Đẹp chỗ nào?”
Cô hỏi đến cùng.
“Chỗ nào cũng đẹp”.
“Không tính, tôi hỏi là cậu thấy chỗ nào trên người tôi đẹp nhất”.
Hứa Mỹ Tình nhìn chằm chằm Trần Thanh rồi cười một cách ngốc nghếch: “Nếu cậu nói được, chị đây sẽ thưởng cậu một cái hôn, cậu có biết tôi hài lòng nhất với bộ phận nào trên cơ thể không?”
Trần Thanh nghĩ một lúc rồi nói một cách yếu ớt: “Chân?”
“Chụt!”
Trần Thanh vừa nói xong thì Hứa Mỹ Tình đã hôn một cái giòn tan trên má anh.
“Thông minh”.
Hứa Mỹ Tình cười.
Cô ấy vừa hôn xong thì cứ vừa cười một cách ngốc nghếch vừa nhìn chằm chằm Trần Thanh.
Anh nhìn thấy nụ cười này thì không biết làm sao.
“Đồ đểu này ~ cậu muốn làm gì?”
Hứa Mỹ Tình hỏi.
“Ừm”.
Trần Thanh gật đầu.
“Haha, đồ đểu này!”
Hứa Mỹ Tình nói xong thì lại nằm xuống.
Trần Thanh thấy cô ấy nằm xuống như vậy thì nghĩ thầm trong lòng, cô ấy có ý gì cơ chứ?
Lẽ nào là ngầm đồng ý sao?
“Cậu còn không đỡ tôi dậy sao, chúng ta cùng nhau tắm nào”, Hứa Mỹ Tình trách móc.
Chúng ta?
Tắm?
Trần Thanh đơ người.
Lời bóng gió này quá rõ ràng rồi.
Trần Thanh chuẩn bị đỡ Hứa Mỹ Tình dậy.
Cộc! Cộc! Cộc!
Đúng vào lúc này thì có tiếng gõ cửa vọng vào từ bên ngoài.
“Hơn nửa đêm rồi, ai còn đến gõ cửa chứ?”
Trần Thanh hỏi.
“Không biết, đừng quan tâm”.
Hứa Mỹ Tình nhẹ giọng: “Mau đỡ chị đây dậy đi”.
“Hứa Mỹ Tình, người đàn bà dâm đãng này, mau mở cửa ra. Ông đây biết cô dẫn trai về nhà, con mụ dâm đãng, mau mở cửa ra cho ông”.
Từ ngoài cửa vọng vào tiếng nói thô lỗ.
Hứa Mỹ Tình nghe được tiếng nói này thì mắng: “Đúng là âm hồn không tan”.
“Chị, ai thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!