“Anh Thần Nghiêu, đã xảy ra chuyện gì...”
Liễu Cảnh Nhiên cũng chú ý tới bộ dạng khác thường của Liên Thần Nghiêu, trong lòng cô ta cũng lập tức hơi hồi hộp.
Khối nợ nần 5 tỉ kếch xù, hiện tại, Liên Thần Nghiêu trước mắt này là hi vọng duy nhất của bọn họ, nếu anh ta lại xảy ra chuyện gì thì.
Nhưng, dường như Liên Thần Nghiêu không nghe thấy lời Liễu Cảnh Nhiên nói, mặt anh ta vẫn tái nhợt và cúi đầu như cũ, một tay cầm điện thoại, tay còn lại thì nắm chặt đầu của mình, tóc cũng có mấy sợi bị giật xuống.
“Anh Thần Nghiêu...”
Liễu Cảnh Nhiên lo lắng nhìn Liên Thần Nghiêu, vốn định nói tiếp thì lại phát hiện cánh tay đang cầm điện thoại của Liên Thần Nghiêu khẽ run rẩy.
Từng đường gân xanh giống như mấy con rắn nhỏ bò lên tay của anh ta, nhìn thôi cũng thấy giật mình.
“Chủ tịch, chúng ta nên làm gì? Mấy người phụ trách công ty dưới trướng đều đã bị người của phòng điều tra kinh tế gọi đi tra hỏi rồi...”
Bang...
Mười lăm phút sau, Liên Thần Nghiêu luôn tao nhã vậy mà lại trở nên vô cùng táo bạo, anh ta trực tiếp ném điện thoại rơi ầm xuống đất.
Giọng nói hoảng sợ của thư kí cũng im bặt đi, toàn bộ phòng khách yên tĩnh một cách chết chóc và ngập chìm trong tuyệt vọng nồng nặc.
Người đồng hành sau lưng Trần Vi đều thờ ơ không chút dao động, bọn họ lạnh lùng nhìn nhà họ Liên đã sa vào vũng bùn, ngay cả một tia thương xót cũng không có.
“Sao đây? Lấy được tiền chưa?”
Trần Vi liếc nhìn Liên Thần Nghiêu, lạnh nhạt hỏi.
“5 tỉ phí bồi thường vi phạm hợp đồng, khi nào trả?”
Bọn người Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên, ngay cả tư cách lọt vào mắt Trần Vi cũng không có.
“Chủ tịch Trần.”
Sắc mặt Liên Thần Nghiêu biến hóa một phen, rồi lại do dự một phen, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, nhìn Trần Vi nói.
“5 tỉ thật sự quá nhiều, có thể để thong thả mấy ngày không...”
Không đợi Liên Thần Nghiêu nói xong, Trần Vi đã vô tình ngắt lời anh ta.
“Anh coi đây là chợ mua bán thức ăn à? Nói thong thả thì thong thả hả?”
Liên Thần Nghiêu cắn răng nói.
"Thế nhưng, mới đây thôi, công ty chúng tôi... Bị niêm phong kiểm tra rồi!"
Đối với kết quả này, Trần Vi không có chút ngoài ý muốn nào, cô ta cười mỉa nói. “Vậy là không có tiền bồi thường đúng không?"
"Vâng..."
Lúc nói ra chữ này, trong miệng Liên Thần Nghiêu phát ra tiếng răng rắc, răng cũng cắn nát rồi.
“Vậy cũng không có cách nào.”
Trần Vi quay đầu nhìn về phía những người kia, giọng điệu lạnh nhạt.
"Thông báo công ty dọn nhà, dời tất cả bất động sản dưới trướng nhà họ Liên đi.”
Cô ta vừa phân phó xong, sau lưng đã một một người đàn ông bộ dạng như là thư kí tiến lên trước, trong tay còn cầm một phần văn kiện.
"Liên tiên sinh, đây là thỏa thuận gán nợ bất động sản, cậu kí tên lên đây một chữ là được.”
Sắc mặt Liên Thần Nghiêu tái mét, tức giận nhìn mấy người Trần Vi, nhưng giận thì giận chứ không dám nói gì, anh ta chỉ có thể tức giận cầm bút rồi kí tên mình lên tờ hợp đồng.
Trần Vi thu văn kiện lại, sau đó xoay người rời đi.
Trước khi rời đi, cô ta còn nói với Liên Thần Nghiêu một câu.
“Bất động sản của nhà họ Liên, tôi sẽ quy đổi ra căn cứ theo giá trị vốn hoá thị trường, sau đó khấu trừ qua, giá trị vốn hoá thị trường còn thiếu bao nhiêu, thì mấy người vẫn phải trả như cũ.”
"Đúng rồi, nhắc nhở một chút, phần này hợp đồng này có hạn định suốt đời.”
Trần Vi quay đầu lại, bổ sung thêm.
"Nói cách khác, nếu như cả đời này cậu không thể trả hết 5 tỉ này thì người thân của cậu, chỉ cần là người có huyết thống của nhà họ Liên, bao gồm cả đời sau của cậu, đều phải tiếp tục trả nợ số tiền này."
Ầm...
Lời này vừa nói ra, không chỉ Liên Thần Nghiêu tái mặt đi mà ngay cả Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên, Liên Hồng Vân đều rùng hết cả mình, trong mắt mang theo sự tuyệt vọng sâu sắc.
Đây chẳng phải là nói, họ cũng phải trả nợ này sao.
Trần Vi nhếch miệng, nở nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn rồi dẫn người rời đi.
Chỉ mình cô Trần Vi, cũng đủ làm toàn bộ nhà họ Liên rơi vào địa ngục rồi, huống chi, đây chỉ mới là bắt đầu.
Ai bảo Nhà họ Liên chọc phải nhân vật lớn không thể nào tưởng tượng nổi làm chi?
Còn về vị nhân vật lớn này là ai, thì ngay cả là chủ tịch Trần Vi, cũng không có tư cách gặp được...
Vừa nghĩ đến đây, Trần Vi bất chợt rùng mình một cái,, ánh mắt mang theo hoảng sợ và kính nể đến cùng cực.
Nhà họ Liên, vẫn tĩnh mịch như cũ.
Công nhân của công ty dọn nhà ra ra vào vào dọn đồ đi, cứ vậy mà dọn đi tất cả đồ vật trong biệt thự ngay trước mặt bọn họ.
Cuối cùng, phịch một tiếng, cửa lớn đóng lại, mấy người Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên, Liên Hồng Vân còn có cả Liên Thần Nghiêu đều bị đuổi ra ngoài.
Gió lạnh lẽo, Liên Thuý Na và Liễu Cảnh Nhiên cóng đến đỏ bừng mặt, họ không nhịn được quấn chặt quần áo.
Chỉ một chớp mắt, bọn họ đã phải rối lòng thối ruột.
Vốn tưởng rằng chỉ là trở về nhà mẹ đẻ, thuận tiện mượn sức nhà mẹ để đè ép Liễu Nham, để ông ta biết một chút lợi hại của nhà họ Liên, thế nhưng kết quả lại đeo thêm khoản nợ 5 tỉ kếch xù.
"Mẹ, hiện tại chúng ta phải làm sao?" Ánh mắt Liễu Cảnh Nhiên đờ đẫn không có tiêu cự, ngơ ngác hỏi.
“Con hỏi mẹ, mẹ biết hỏi ai đây?”
Liên Thuý Na cũng ngây người như phỗng đứng đầu đường, vừa nghĩ đến chuyện phải trả món nợ này, bà ta liền có cảm giác bị ép vỡ.
Ánh mắt Liên Thần Nghiêu lóe lên một vòng tàn nhẫn, gọi cho một người tên là Dương Tam.
Chính là một trong Tứ Đại Thiên Vương, thuộc hạ dưới tay Hoắc Ca, Dương Tam.
Trần Vi kia hùng hổ dọa người như thế, vậy thì, không làm thì thôi, mà đã làm thì phải làm đến cùng...
“Alo, anh Tam...”
Điện thoại được kết nối, Liên Thần Nghiêu vừa định nói mục đích của mình, lại nghe trong điện thoại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng.
“A...”
Ầm ầm...
Kèm theo đó còn có tiếng vang cực lớn do vật thể to lớn rơi xuống.
Ngay lập tức, trong lòng Liên Thần Nghiêu hơi lộp bộp, giọng nói dồn dập không thôi.
“Anh Tam, anh bên đó xảy ra chuyện gì thế?"
Xì xì xì...
Tín hiệu điện thoại bên kia kém, Liên Thần Nghiêu chỉ có thể nghe được một trận mắng chửi đứt quãng.
“Còn dám gọi điện thoại, mẹ nó đờ mờ giết nó cho ông!”
Cách...
Một tiếng mỉa mai, điện thoại cúp.
Trong nháy mắt, Liên Thần Nghiêu không khỏi run lên.
Anh ta bên này xảy ra chuyện, Dương Tam bên kia cũng đồng thời xảy ra chuyện, sao lại trùng hợp đến thế?
Mấy phút sau, điện thoại thông báo một vụ hỏa hoạn, địa điểm là, khu vực dưới trướng của Dương Tam.
Cả người Liên Thần Nghiêu run lên, nếu như lúc này anh ta còn không rõ chuyện gì xảy ra thì anh ta chính là thằng ngu.
Anh ta cảm giác được, một tấm lưới lớn vô hình đang bao phủ nhà họ Liên.
"Nhanh, chúng ta trở về nhà họ Liên!"
Liên Thần Nghiêu giống như nhớ ra gì đó, sắc mặt đột ngột thay đổi, chận một chiếc taxi lại, cấp tốc đuổi về khu nhà nhà họ Liên.
Mười phút sau, Liên Thần Nghiêu vừa xuống xe đã nhanh chóng chạy vào nhà lớn nhà họ Liên.
Nhưng mà, bày ra trước mắt anh ta vẫn là những người công nhân đến đến đi đi đang dọn nhà, đang trật tự, thản nhiên mà chuyên chở hết tất cả những thứ đáng tiền trong nhà.
“Ba! Ông nội!”
Liên Thần Nghiêu nhìn thấy tất cả dòng chính của nhà họ Liên đều đang chật vật và giận dữ đứng ngoài cửa nhà họ Liên, trơ mắt nhìn đồ trong nhà bị chở đi.
Đùng...
Thấy Liên Thần Nghiêu lại đây, Liên Truyền Quốc lập tức tát một tát nặng nề lên mặt anh ta.
Sắc mặt ông ta tái xanh, giận không nhịn nổi.
“Thằng cháu bất hiếu này, mày chọc phải phiền phức lớn gì bên ngoài rồi!”
Một tát này Liên Truyền Quốc tát rất nặng, nó nhanh chóng làm nửa bên mặt của Liên Thần Nghiêu sưng to lên, anh ta có phần ấm ức nói.
“Ông nội, không có nhé, là có người muốn trị nhà họ Liên chúng ta!”
"Không có?"
Liên Truyền Quốc nghe vậy, càng nổi trận lôi đình hơn, ông ta lớn tiếng gào thét. “Mày nhìn dáng vẻ hiện tại của nhà họ Liên chút xem, là dáng vẻ gì?”’
"Công ty bị niêm phong, tài sản sung công, nợ trả không hết, ngay cả nhà cũng mất!”
“Nhà họ Liên, bị hủy rồi!”