Công ty Áo Tân, vốn dĩ ban đầu đây chỉ là một công ty rất nhỏ của sản nghiệp nhà họ Liễu, nằm ở khu công nghiệp Minh Châu đang phát triển.
Nhưng từ sau khi tập đoàn Cửu Châu chắp tay nhượng lại cho người ta, sản nghiệp của nhà họ Liễu cũng bị nhà họ Thiều nuốt hết sạch, cuối cùng chỉ còn sót lại mỗi một công ty Áo Tân.
Buổi đấu thầu của Lệ Tinh, vốn dĩ nhà họ Liễu luôn ôm thái độ may rủi, không ngờ rằng Huỳnh Nhân lại có thể cướp được.
Vốn còn cho rằng mở đầu sẽ thuận lợi, ai ngờ lại gặp phải hàng loạt trắc trở, nhà họ Liễu từ địa ngục bay lên thiên đường, rồi lại từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, cuối cùng lại bay lên thiên đường, nhà họ Liễu đã bị dọa cho suýt chút thì tái phát bệnh tim.
Cứ như vậy, ngày hôm qua Liễu Nham đại diện cho nhà họ Liễu đã ký hợp đồng cùng với Lệ Tinh, xem như nắm chắc hạng mục này, Lệ Tinh cũng trả cho nhà họ Liễu một chút tiền đặt cọc.
Một trăm vạn.
Tuy rằng đối với tập đoàn Lệ Tinh mà nói thì số tiền này cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông, nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng đối với nhà họ Liễu thì lại là rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau, những nhân viên chính của nhà họ Liễu đến phòng họp của công ty Áo Tân họp.
Sau khi biết được thông tin về số tiền đặt cọc được ghi trên sổ ghi chép, tất cả mọi người đều cười rất tươi.
“Khụ khụ, Liễu Nham à, nếu tiền đã đến tay rồi, vậy thì cần phải chia đều cho mọi người chứ có đúng không?”
Liễu Đông Quân lớn tuổi nhất khẽ ho khan một tiếng, ỷ vào mình có vai vế lớn nhất, ông ta lập tức ra lệnh cho Liễu Nham.
“Đúng đấy, anh nói xem có phải tập đoàn Lệ Tinh này bắt nạt chúng ta quá rồi không, đặt cọc hơn một trăm vạn, mà mỗi người chỉ được chia có một ít thôi sao?”
Liên Hồng Vân cũng lên tiếng phàn nàn.
“Tôi cảm thấy, ít nhất cũng phải năm trăm vạn chứ chứ.”
“Dì hai, một trăm vạn cũng được rồi, dì đừng đứng nói chuyện không lại đau thắt lưng đấy.”
Liễu Cảnh Nhiên không vui, ba của cô ta vất vả lắm mới kiếm được tiền mang về, chia cho bọn họ đã rất là để ý đến tình cảm gia đình rồi, vậy mà mấy người này lại còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tuy Liên Hồng Vân không nói gì, nhưng ánh mắt lại tràn ngập thù hận mà nhìn những người ở đây.
Bà ta thấy, những người này đến đây đều là muốn lấy tiền của nhà bọn họ.
“Đủ rồi!”
Liễu Nham vỗ mạnh một cái xuống bàn, quát lên một tiếng, lập tức không ai còn dám nói lời nào nữa.
“Mấy người đã quên rằng hạng mục này là ai giúp chúng ta lấy được rồi sao?”
Liễu Nham nhìn xung quanh toàn bộ phòng họp, rồi nói tiếp.
“Là Huỳnh Nhân, còn các người thì sao? Đã bỏ ra một chút cố gắng nào chưa? Cả ngày chỉ toàn nói mấy lời châm chọc!”
Lời này vừa nói ra xong, nét mặt của đám người Liễu Đông Quân và Liên Hồng Vân có chút mất tự nhiên, cũng đúng, trong quá trình giành hạng mục này, đúng là bọn họ không có đóng góp gì cả.
Nhưng mà miệng Liên Hồng Vân không chịu bỏ qua cho người khác, còn nói: “Đây đều là chuyện mà nó phải làm thôi, nhà họ Liễu chúng ta nuôi nó lâu như vậy rồi, nó đưa hạng mục cho chúng ta thì có làm sao chứ?”
Ánh mắt Liễu Nham lạnh lùng, đang định lớn tiếng quát thì lại bị Liên Thuý Na ngăn lại.
“Được rồi, Liễu Nham, mau chia tiền đi, hai ngày nay chúng ta thật sự không tìm được việc làm, sắp hết tiền rồi.”
Những người khác cũng không thể không bám lấy Huỳnh Nhân nữa, bọn họ lập tức nhao nhao gật đầu.
Sức ảnh hưởng trong ngành của Lệ Tinh rất lớn, ngoại trừ Liễu Nham ra thì tất cả mọi người ở đây đều bị phong sát, mấy ngày sau nơi bọn họ làm việc cũng gặp phải vấn đề, còn mà để biết bọn họ là người nhà họ Liễu thì sẽ lập tức đuổi bọn họ ra ngoài hết.
Mà cũng không còn cách nào khác, bởi vì sức ảnh hưởng của Lệ Tinh quá lớn, nên những người bị bọn họ phong sát, ai còn dám tuyển chứ? Nếu thế thì không phải là cố ý đối đầu với Lệ Tinh sao?
Cuối cùng cả một đám người nhà họ Liễu, đều phải dựa vào một mình Liễu Nham nuôi.
Liễu Nham khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó bắt đầu chia tiền.
Gia đình Liễu Đông Quân và Liên Cát Tường được năm vạn, gia đình Liễu Nhất Chính và Liên Hồng Vân cũng được như gia đình Liễu Đông Quân Và Liên Cát Tường, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na mỗi người được năm vạn, tổng cộng là mười vạn, cộng thêm những khoản lặt vặt nữa, tổng cộng là ba mươi vạn.
Nhìn số tiền, tất cả mọi người đều vô cùng tức giận.
Ầm.
Liễu Đông Quân đập tay xuống mặt bàn, tức giận nói: “Liễu Nham, có phải anh đang bố thí cho ăn mày đúng không? Mỗi gia đình chỉ được trên năm vạn thôi sao?”
“Hay là, do anh quá keo kiệt? Tôi thấy anh đang khinh thường nhà chúng tôi thì đúng hơn!”
Vẻ mặt Liễu Cảnh Nhiên cũng không tin.
“Ba, ba bỏ quên một số không rồi có đúng không? Năm vạn là quá ít, con tiêu hai ngày đã hết rồi!”
Liễu Nham lạnh lùng nhìn mọi người, trong lòng cũng vô cùng bất đắc dĩ, những người này không ý thức được đây là tiền Lệ Tinh đưa cho bọn họ để bắt đầu công việc, một khi khiến cho Lệ Tinh không hài lòng, vậy thì hợp tác về sau cũng thất bại.
Đúng là ứng với câu nói, nữ doanh nhân không biết căm hận khi mất nước, bên kia sông vẫn hát sau sân hoa.
Ông ấy lạnh lùng nói.
“Số tiền này là Lệ Tinh đưa cho chúng ta để làm hạng mục, không phải lợi nhuận, cho mỗi người các người năm vạn đã là rất suy nghĩ cho các người rồi.”
“Chỉ có năm vạn thì mua được cái gì chứ.”
“Ngày xưa đã qua rồi!”
Nhưng mà chẳng ai quan tâm cả, họ chỉ quan tâm xem mình có thể cất được bao nhiêu tiền vào túi thôi.
Nhìn đám người nhà họ Liễu trước mắt, trong lòng Liễu Nham dâng lên một cảm giác bất lực.
“Vấn đề mà chúng ta phải lo lắng đó là làm sao để làm được tốt hạng mục này, chứ không phải mỗi người được chia bao nhiêu tiền.”
Liên Hồng Vân lập tức trở mặt khinh người, giọng nói cũng trở nên không vui nói: “Đây không phải là việc của anh sao, liên quan gì đến chúng tôi chứ?”
“Lệ Tinh đã nói rất rõ ràng, người đại diện chịu trách nhiệm hợp tác chỉ có một mình anh, những người khác như chúng tôi đều bị cho vào sổ đen, còn trông cậy vào chúng tôi làm cái gì?”
Lập tức, những giọng nói không hài lòng với Liễu Nham mỗi lúc một nhiều hơn, cuối cùng là bao trùm cả căn phòng.
“Ha ha, nhìn xem nhà họ Liễu các người cãi nhau chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ này kìa...”
Đúng lúc này, vang lên một tiếng cười. Ngay sau đó một đoàn người tự tiện xông vào trong phòng họp.
Nhìn thấy người mới đến, tất cả mọi người không cãi nhau nữa, ánh mắt cảnh giác nhìn người thanh niên dẫn đầu.
“Thiều Hải Hà, sao cậu lại ở đây?” Nét mặt Liên Thuý Na khẽ thay đổi, hỏi.
Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa
Người đến đúng là Thiều Hải Hà, chẳng qua, anh ta hơi nheo mắt lại, nói.
“Tôi cảm thấy, dường như các người có hơi khách sáo với tôi rồi thì phải.”
“Tôi biết nhà họ Liễu các người thấy nhà họ Thiều chúng tôi giống như chuột thấy mèo, muốn trốn cũng không được, nhưng mà các vị yên tâm, hôm nay tôi đến đây với tư cách cá nhân.”
Thiều Hải Hà tiếp tục nói.
“Các người gặp khó khăn, tôi đến đây chính là muốn giúp các người giải quyết khó khăn.”
Liễu Nham hừ lạnh một tiếng, quả quyết từ chối.
“Chúng tôi không có khó khăn gì cả, bây giờ mời cậu đi cho.”
“Hả? Phải vậy không? Vậy trận cãi nhau vừa rồi là sao nhỉ?”
Thiều Hải Hà ung dung ngồi xuống, cười nói.
“Người nghèo giống như nhà có tang, cũng giống như nhà họ Liễu nghèo khổ các người vậy, nguyên nhân sâu xa mà mỗi ngày gia đình nhà các người đều cãi nhau, đơn giản cũng chỉ vì một chữ tiền.”
Những lời này như chạm vào chỗ đau của những người ngồi đây, vẻ mặt Liễu Cảnh Nhiên lập tức tức giận nói.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Đừng kích động, tôi nói rồi, tôi đến đây để giúp các người giải quyết vấn đề.”
Ánh mắt Thiều Hải Hà nhìn mọi người xung quanh, nói.
“Tôi cũng biết ngoại trừ Liễu Nham ra thì tất cả các người đều bị tập đoàn Lệ Tinh phong sát, bây giờ ngay cả một công việc mà các người cũng không thể tìm được, không thể sống thoải mái được nữa.”
“Mà đúng lúc tập đoàn Cửu Châu của tôi lại không sợ tập đoàn Lệ Tinh, hơn nữa, trước kia Cửu Châu chính là của mấy người, thậm chí trước đây dì Liên còn làm phó tổng giám đốc của Cửu Châu, bây giờ, tôi đồng ý cho mấy người một cơ hội, cơ hội quay trở về Cửu Châu.”
“...”
Lời này vừa nói ra, phòng họp lập tức trở nên im lặng, tất cả mọi người hai mắt nhìn nhau, không nói được một lời.
Chỉ có vẻ mắt Liễu Nham là trở nên u ám, nói.
“Thiều Hải Hà, mục đích cậu đến đây là muốn đục nước béo cò.”
“Có thể nói là như vậy.”
Thiều Hải Hà nhún nhún vai, bình tĩnh nói tiếp.
“Chim tốt chọn cây mà đậu, thay vì dính vào một cái hàng mục bất công như vậy, khắp nơi bị Lệ Tinh coi thường với bắt nạt, chỉ vì một chút tiền mà suốt ngày cãi nhau không ngừng, không bằng quay trở về tập đoàn Cửu Châu, chắc chắn tôi sẽ không đối xử tệ với đám người các ông đâu.”
Dừng lại một chút, Thiều Hải Hà xòe năm ngón tay ra, rồi nói.
“Một lần nữa quay về làm người của Cửu Châu, lương mỗi tháng sẽ không ít hơn năm ngàn vạn, dì Liên, Cảnh Nhiên sẽ là nòng cốt của Cửu Châu, sau khi tuyên bố chính thức, có thể lập tức được thăng cấp, đảm nhiệm vị trí lãnh đạo.”
“Mỗi tháng... năm vạn sao?”
“Sau khi tuyên bố chính thức, trực tiếp được thăng chức sao?”
“Cái này...”
Có thể thấy, sau khi Thiều Hải Hà nói hết những đãi ngộ thì tất cả mọi người đều dao động.
Thấy vậy, Thiều Hải Hà lại nói tiếp.
“Cửa đã mở ra cho các người, có đi hay không thì tùy các người, nếu đồng ý, vậy thì bây giờ có thể theo tôi quay trở về Cửu Châu.”
Nói xong, không đợi người nhà họ Liễu kịp phản ứng, anh ta lập tức rời đi.
Nhà họ Liễu vẫn còn ngơ ngác ngồi trong phòng họp, chưa kịp hoàn hồn trở lại.
Liễu Nham vội vàng nói.
“Mọi người không được nghe anh ta, chắc chắn anh ta đang có âm mưu gì đó...”
“Liễu Nham, tôi muốn đi đến Cửu Châu.”
Không đợi cho Liễu Nham nói xong, Liễu Đông Quân đã cắt ngang lời nói của ông ấy.
“Ở chỗ cậu ta mỗi tháng được năm ngàn vạn, còn ở chỗ cậu, mất cả nửa ngày còn chưa được như vậy, sao có thể so sánh được chứ?”
“Anh cả, anh...”
Liễu Nham ngơ ngác nhìn một màn này, nửa câu cũng không nói nên lời.
“Tôi cũng muốn đi Cửu Châu, dù sao thì đấy cũng là công ty trước kia của chúng tôi, tôi vẫn có tình cảm hơn.”
Trên mặt Liên Hồng Vân hiện lên vẻ vui sướng, nói với Liễu Nham.
“Cái hạng mục chó má gì đó hợp tác với Lệ Tinh, anh cứ giữ lại mà làm một mình đi.”
Liên Cát Tường cũng đứng dậy rời đi.
“Các người...”
Rất nhanh người nhà họ Liễu đã rời đi hết, chỉ còn lại hai người là Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na.
Liễu Nham nhìn về phía hai người, lập tức phát hiện thấy vẻ mặt phức tạp của hai người.
“Cảnh Nhiên, Thuý Na, hai người cũng...”
“Ba, con xin lỗi.”
Liễu Cảnh Nhiên đứng dậy, nhìn Liễu Nham nói.
“Thế giới này tiền không phải tất cả, nhưng không có tiền thì không thể làm được chuyện gì cả, thái độ của đám người Lệ Tinh đó, con cũng chịu đủ rồi, con muốn đi Cửu Châu.”
“Nhưng mà, bây giờ Cửu Châu đã là của nhà họ Thiều, ban đầu nhà họ Thiều đối với chúng ta như thế nào, các người đã quên rồi sao?” Liễu Nham vô cùng đau lòng nói.
“Thì sao chứ?”
Liễu Cảnh Nhiên oán hận nói.
“Đều tại tên phế vật Huỳnh Nhân hại chúng ta như vậy, nếu muốn trách thì trách anh ta đi.”
“Mẹ, chúng ta đi.”
Nói xong, Liễu Cảnh Nhiên lập tức kéo Liên Thuý Na đi cùng.
Căn phòng hội nghị rộng lớn như vậy, bây giờ chỉ còn lại một mình Liễu Nham ngơ ngác ngồi xuống.
Ông ấy tựa lên tấm tựa ở sau ghế, trong nháy mắt như già đi cả chục tuổi.