"Thế sao..."
Nghe thấy cái tên Giang Kiệt, Huỳnh Nhân chậm rãi thu
lại biểu cảm trên mặt.
Lưu An đạp nhẹ chân ga, xe chậm rãi di chuyển.
Huỳnh Nhân nhìn ra cửa sổ, sắc mặt u ám.
Ba năm, vẫn không thể quên chuyện đó à?
Nỗi đau trong tâm hồn bắt đầu hành hạ Huỳnh Nhân.
Anh móc từ trong túi ra một điếu thuốc, run lẩy bẩy
châm lên.
Trong làn khói thuốc lượn lờ, Huỳnh Nhân suy tư, tựa
như đang trở về đêm giông tố của ba năm trước.
Đêm hôm đó, anh mất đi một người anh như chiến hữu.
Đêm hôm đó, Phùng Cẩn Mai khóc ngất.
Đêm hôm đó, anh đại khai sát giới...
Đến cả mưa dưới bầu trời cũng đỏ ngòm.
Không vì cái gì khác, chỉ vì người mất đi đó, là người
anh của Huỳnh Nhân, là vị hôn phu chưa tổ chức hôn lễ của Phùng Cẩn Mai.
Thế nhưng, không tìm thấy thi thể của Giang Kiệt trên
chiến trường, rốt cuộc là sống hay đã chết cũng không thể nào biết được, cứ thế
biến thành một án treo chưa có manh mối.
Từ đó trở đi, Huỳnh Nhân vẫn luôn đi sâu vào việc điều
tra đám tổ chức thần bí đã bắt Giang Kiệt đi đó có lai lịch ra sao.
Qua hai năm sau, rốt cuộc cũng có chút thông tin, là một
tổ chức u linh mang tên 'Võng Lượng'.
Nguyên nhân khác khiến Huỳnh Nhân giải ngũ cũng chính
là để điều tra chuyện này...
Huỳnh Nhân rời tầm mắt đi, dập tắt tàn thuốc, ánh mắt
lần nữa trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói.
"Thông báo cho tất cả thủ hạ, không thể tiết lộ
chút hành tung nào."
"Vâng."
Lưu An vừa lái xe vừa nói.
"Có điều, với thủ đoạn của chị Cẩn Mai thì có thể
sẽ dễ không buông tha như vậy, dù gì, sau khi mất Giang Kiệt, ngài là chỗ dựa
tinh thần duy nhất của chị ấy..."
"Vậy cũng đừng để cho chị ấy biết."
Huỳnh Nhân ngắt lời Lưu An.
"Tôi không muốn để chị ấy dây vào."
"..."
Một đường im lặng.
Lưu An lái xe vào một biệt thự nơi sơn thuỷ, đó là nơi
ở tạm của Huỳnh Nhân.
Phía Liễu Phi Tuyết sợ Huỳnh Nhân không có chỗ để đi,
nên để anh ở tạm một đêm.
Anh xối nước lạnh, sau đó nhìn về phía đầu giường.
Nơi đó trưng một bức ảnh chụp chung ba người, một người
trong đó khá trẻ trung, chính là Huỳnh Nhân của ba năm trước.
Người đàn ông lớn tuổi hơn anh cũng cười rất vui vẻ,
chính giữa có một người phụ nữ trong trẻo mà lạnh lùng đang cười mỉm, ánh mắt
mang vẻ hoạt bát, vô tình hữu ý liếc về phía Huỳnh Nhân.
Tình chẳng biết bắt nguồn từ nơi nào, trong khoảnh khắc
đã thành sâu đậm, hận không biết sẽ đi về đâu, vừa cười mà đã tan đi mất…
Mười năm sinh tử hai đầu mờ mịt, không suy nghĩ, tự
khó quên!
Huỳnh Nhân thầm thở dài, úp khung ảnh xuống, nằm trên
giường cả đêm không chợp mắt.
Khi bầu trời hiện lên vầng sáng đầu tiên, Huỳnh Nhân
đã dậy.
Kiếp sống quân nhân trong năm năm đã bồi dưỡng thói
quen dậy sớm cho anh, sau khi đánh răng rửa mặt xong sẽ ra sân nhỏ hít đất bằng
một tay.
Tư thế tiêu chuẩn, tốc độ đều đặn.
Người bình thường hít đất, càng về sau lại càng mệt mỏi.
Huỳnh Nhân không như thế, càng về sau, trái lại anh
càng ung dung, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"998..."
"999..."
"1000..."
Anh vừa hít vừa đếm hết, sau khi hít được một nghìn
cái, anh từ dưới đất nhảy bật dậy, không hề thở hổn hển.
Không nghỉ ngơi, anh tiếp tục chạy vòng quanh biệt thự.
Đây là mức độ rèn luyện của Huỳnh Nhân.
Vượt qua buổi luyện tập sáng, khi kết thúc đã quá mười
hai giờ trưa.
'Ting ting...'
Huỳnh Nhân vừa mới xối nước lạnh, điện thoại lập tức
vang lên.
Nhìn cuộc gọi đến, anh không nhịn được nhíu mày nhưng
vẫn nhận điện thoại.
"Này, Huỳnh Nhân, hiện tại anh đang ở đâu thế?"
Vừa nhận điện thoại đã truyền đến âm thanh dửng dưng của
Liễu Cảnh Nhiên.
Huỳnh Nhân thành thật trả lời.
"Tôi ở núi Lâm Tân."
"Anh ở núi Lâm Tân làm gì đó? Nơi đó có thể đều
là khu bảo vệ thiên nhiên."
Liễu Cảnh Nhiên sửng sốt, sau đó cười.
"Anh sẽ không chạy tới Lâm Tân ngủ đâu phải
không?"
"Ừ, tối qua đúng thật là tôi đã ngủ ở núi Lâm
Tân."
Huỳnh Nhân quay đầu nhìn căn biệt thự sơn thuỷ chiếm
diện tích hơn năm trăm mét vuông có giá hơn hai trăm triệu, thờ ơ nói.
"Thật đáng thương, vậy mà lại ngủ ở ngoài."
Liễu Cảnh Nhiên hoàn toàn không ngờ đến mặt đó, hơi giễu
cợt vài câu liền đi vào chuyện chính.
"Cho anh một giờ, nhanh tới trung tâm thành phố
đi, tôi có chuyện tìm anh."
"Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại được
à?" Huỳnh Nhân càng nhíu chặt mày, cũng không phải là rất muốn ra trung
tâm thành phố.
"Bớt nói nhảm đi, tôi bảo anh tới thì anh cứ tới!"
Liễu Cảnh Nhiên quyết liệt bỏ lại mấy lời này, sau đó
cúp điện thoại ngay.
Huỳnh Nhân lắc đầu, mặc quần áo tử tế rồi ra khỏi biệt
thự sơn thuỷ.
"Thiếu chủ, có muốn tôi lái xe đưa ngài đi
không?" Lưu An từ trong biệt thự đi ra hỏi.
"Không cần, tôi bắt xe là được rồi." Huỳnh
Nhân mỉm cười từ chối.
Từ núi Lâm Tân bắt xe đến trung tâm thành phố Minh
Châu mất năm mươi lăm phút, Liễu Cảnh Nhiên cho địa chỉ, là một phòng cà phê ở
quảng trường thương mại.
Chờ khi tới nơi, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na đã ngồi
ở đó, đang nhàn nhã uống cà phê.
"Mẹ, Cảnh Nhiên."
Huỳnh Nhân chủ động chào hỏi, ngồi xuống trước mặt hai
người.
Liễu Cảnh Nhiên vẫn phớt lờ không để ý đến, trái lại
thì Liên Thuý Na đã cười đáp một tiếng.
"Huỳnh Nhân, muốn uống gì cứ tuỳ ý gọi nhé!"
Liên Thuý Na nói với Huỳnh Nhân.
"Không được mẹ ạ, tí nữa con còn có việc."
Huỳnh Nhân từ chối đáp.
Đối với anh mà nói, cả buổi chiều chỉ có một việc, đó
là đón Tiểu Như tan học.
Liên Thuý Na cũng không miễn cưỡng, tiếp tục cười nói
với Huỳnh Nhân.
"Huỳnh Nhân à, hôm nay gọi con tới đây cũng không
có việc gì cả, chỉ là muốn bày tỏ lòng cảm ơn đối với con, cảm ơn con đã giúp
nhà họ Liễu chúng ta thắng thầu Lệ Tinh quốc tế."
Huỳnh Nhân mỉm cười khoát tay, tuỳ tiện đáp.
"Chuyện nhỏ mà thôi, mẹ không cần quá khách sáo."
"Nói gì vậy, con người mẹ ân oán đâu ra đấy, con
làm việc tốt mẹ đều để trong mắt cả."
Liên Thuý Na cảm thấy làm nền nhiêu đây đủ rồi, bèn
nói quanh co.
"Huỳnh Nhân à, nếu con đã giúp chúng ta thắng thầu
vậy thì nên giúp cho trót, vị trí người tổng phụ trách cũng giao cho chúng ta
đi... Dù sao con cũng không hiểu phương diện bao bì tiếp thị."
"Còn Cảnh Nhiên, năm nay mới vừa tốt nghiệp đại học,
chuyên ngành con bé học trùng hợp là quản lý thị trường, kỹ năng chuyên về một
môn, nếu như con bé có thể phụ trách hạng mục này, với nó mà nói, đây là việc để
rèn luyện tốt nhất..."
"Được, vậy thì đưa cho mấy người."
Không chờ Liên Thuý Na nói xong, Huỳnh Nhân lập tức sảng
khoái đồng ý.
"..."
Lần này ngược lại là Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na
ngớ người, trong chốc lát không kịp phản ứng lại, vô cùng kinh ngạc nhìn Huỳnh
Nhân.
"Huỳnh, Huỳnh Nhân, anh mới vừa nói gì?"
"Đưa cho mấy người, có vấn đề gì hả?" Huỳnh
Nhân đầy ung dung, lặp lại lần nữa.
"Anh nói thật à?" Liễu Cảnh Nhiên vẫn khó mà
tin được, hô hấp dồn dập.
"Thật."
Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, chốc lát lại lộ ra nụ cười
mừng rỡ.
Trong lòng lại cười nhạt, phế vật chính là phế vật,
không có kiến thức, không biết thân phận của một người tổng phụ trách có ý
nghĩa ra sao.
Vốn đang cho rằng sẽ phải phí nhiều lời, không ngờ sẽ
lại dễ dàng như vậy.
Liễu Cảnh Nhiên vội vàng lấy ra hiệp nghị chuyển nhượng
người phụ trách hạng mục, bảo Huỳnh Nhân ký tên.
"Đây là chính miệng anh nói... không được đổi ý đó..."
"Không đổi ý không đổi ý."
Huỳnh Nhân vừa cầm bút ký tên mình vừa cười sảng khoái
nói.
"Ngày hôm qua tôi còn đang suy nghĩ xem làm sao để
vứt bỏ gánh nặng vô dụng này, hôm nay mấy người đã tìm tới cửa, đúng là đỡ đần
biết bao."
Ầm...
Lời vừa thốt ra, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na lập tức
sa sầm.