“Mày là kẻ nào, tại sao lại dám xông vào nhà họ Đổng?”
“Lại còn dám đập vỡ biển hiệu của nhà họ Đổng nữa, cho dù mày có mười cái mạng thì cũng không đủ đâu.”
“Còn không mau quỳ xuống chặt đứt tứ chi của mình thì còn có thể được tha mạng đấy.”
“...”
Vệ sĩ của nhà họ Đổng nghe thấy tiếng thì chạy đến, họ tức giận nhìn Huỳnh Nhân và Lưu An.
Đổng Ý Hành thấy thế thì vẻ mặt thay đổi hẳn, anh ta tức giận thét lên.
“Dừng tay hết lại cho tôi.”
Hồi trước khi Đổng Nam Lĩnh còn mạnh khỏe, vệ sĩ của nhà họ Đổng đều bị Phùng Cẩn Mai giết chết sạch sành sanh, sau khi Đổng Ý Hành lên nắm quyền anh ta lại tuyển chọn một đội khác.
Bởi vì thành lập tạm thời thế nên không một ai biết Huỳnh Nhân và Lưu An là ai cả, hơn nữa cho dù xét về tổng hợp tố chất hay là thực lực thì bọn họ cũng không thể nào được như đội quân ban đầu.
Vệ sĩ ban đầu đều bị Huỳnh Nhân và Phùng Cẩn Mai giết chết trong nháy mắt chứ đừng nói tới đám người ô hợp này.
Nhưng mà, đã muộn mất rồi.
Những vệ sĩ mới được tuyển chọn đến này nóng lòng muốn thể hiện trước mặt Đổng Ý Hành thế nên bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến Huỳnh Nhân, người nào người đấy hùng hùng hổ hổ xông về phía Huỳnh Nhân, trong nháy mắt đã bao vây lấy Huỳnh Nhân và Lưu An.
Bụp bụp bụp.
Sau đó đám người ấy còn chưa động đến góc áo của Huỳnh Nhân thì đã bị một thứ vũ khí vô hình nào đó đánh bay rồi.
“Gì cơ?”
Lập tức vệ sĩ của nhà họ Đổng đều nhìn Huỳnh Nhân bằng ánh mắt như nhìn thấy quái vật vậy, bọn họ chưa từng thấy sức mạnh như thế này bao giờ cả.
Lưu An bên kia, cô ta cầm dao găm trong tay, hễ kẻ nào tới gần, gân tay gân chân đều bị cắt đứt hết, trông vô cùng tàn nhẫn.
Chưa đến một lúc phần lớn vệ sĩ đều không dám đến gần, bọn họ sợ hãi nhìn về phía Huỳnh Nhân.
“Hôm nay tôi chỉ muốn lấy mạng của Đổng Ý Hành thôi, những người không liên quan thì lui hết xuống đi.”
Huỳnh Nhân tùy ý liếc nhìn Đổng Ý Hành một cái, giọng nói của anh vang lên như tiếng chuông lớn khiến ai ai cũng phải sợ hãi.
“Huỳnh Nhân, mày đừng có mà khinh người khác quá đáng.”
Đổng Ý Hành chạy ra từ nhà họ Đổng, anh ta nhìn Huỳnh Nhân bằng ánh mắt đầy vẻ u ám.
“Khinh mày ư?”
Huỳnh Nhân mặt lạnh như băng cũng không hề bị lay động, anh nói.
“Tao vốn nể sự thông minh tài trí của Đồng Nam Lĩnh mà tha cho nhà họ Đổng của mày một mạng nhưng tao lại chưa từng nghĩ rằng mày lại dám giết Đổng Nam Lĩnh rồi còn đổ tội lên đầu tao. Hơn nữa mày còn sai sát thủ chặn đánh gia đình của tao, tổng hợp các tội lại hôm nay mày nhất định phải chết.”
Câu cuối cùng giọng nói của Huỳnh Nhân đã đằng đằng sát khí, anh muốn lột da róc xương Đổng Ý Hành.
“Mày ăn nói linh tinh.”
Trông thấy Huỳnh Nhân nói rõ sự thật về cái chết của Đổng Nam Lĩnh ra, Đổng Ý Hành tái mét mặt mày, anh ta điên cuồng hét lên với Huỳnh Nhân.
“Mày chính là hung thủ giết hại ông nội của tao, bây giờ mày lại đổi trắng thay đen, đổi phải thành trái nữa hả.”
Sau khi Đổng Ý Hành nói ra câu đấy, người nhà họ Đổng đứng sau lưng anh ta đều phẫn nộ nhìn Huỳnh Nhân, trong ánh mắt chất chứa đầy thù hận.
Huỳnh Nhân bơ đẹp, sau đó anh thản nhiên nói một câu.
“Là kẻ nào đổi trắng thay đen, đổi phải thành trái thì trong lòng tự biết rõ.”
Lúc Huỳnh Nhân nói ra câu này anh lơ đễnh nhìn về phía Đổng Ngọc Thụ. Đổng Ngọc Thụ lập tức run lên lẩy bẩy, anh ta chìm trong im lặng.
Ban đầu, Đổng Ngọc Thụ bảo Huỳnh Nhân giết chết Đổng Ý Hành rồi sau đó anh ta sẽ lên nắm quyền thay nhưng mà bây giờ lại ép anh ta đứng cùng chiến tuyến.
Sau một lúc cân nhắc giữa hai người Đổng Ngọc Thu cũng cắn răng, anh ta đứng ra rồi lớn tiếng nói.
“Tôi làm chứng, chính cái tên khốn vong ân phụ nghĩa này đã giết chết ông nội.”
Rầm.
Sau khi Đổng Ngọc Thụ nói ra câu ấy, tất cả người nhà họ Đổng đều tái mét mặt mày, thậm chí còn có người thẫn thờ nhìn Đổng Ngọc Thụ nữa.
Tất nhiên bọn họ sẽ không tin lời nói của Huỳnh Nhân nhưng ngay lúc này Đổng Ngọc Thụ lại đứng ra chỉ đích danh Đổng Ý Hành, điều này khiến cho độ tin cậy tăng lên không ít.
“Đổng Ngọc Thụ, mày đang nói linh tinh cái gì đấy.”
Đổng Ý Hành cũng không kìm chế được nữa mà đồng tử co rụt lại nhưng anh ta đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh của người làm gia chủ, anh ta lạnh lùng nhìn Đổng Ngọc Thụ.
“Tôi không ăn nói linh tinh, hôm đó tôi cũng có mặt ở hiện trường, thế nên tôi biết rất rõ đã có chuyện gì xảy ra.”
Lúc này Đổng Ngọc Thụ cũng không thèm đếm xỉa gì nữa, anh ta cười khẩy một cái rồi nói.
“Ông nội khiêng dè thủ đoạn của anh Huỳnh đây thế nên không muốn để cho nhà họ Đổng và anh Huỳnh là kẻ thù của nhau, còn anh lại vì tư thù cá nhân kéo cả nhà họ Đổng xuống dưới nước, hơn nữa còn giết chết ông nội để ngồi vào vị trí gia chủ. Đúng là lòng người dạ thú, không xứng đáng làm người.”
“Đổng Ngọc Thụ, mày...”
Đổng Ý Hành tức giận trợn tròn mắt, anh ta tức đến nỗi ngực phập phồng lên xuống.
Anh ta không ngờ rằng, thằng em họ vẫn luôn bị anh ta khinh thường đến cuối cùng lại đâm vào tim anh ta một nhát.
Lúc này, cả nhà họ Đổng đều đã lanh tanh bành hết cả, thế nên mọi người đều sững sờ nhìn Đổng Ý Hành, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Dù cho Đổng Ý Hành có giải thích như thế nào đi chăng nữa thì làm sao anh ta có thể khiến cho mọi người chấp nhận được đây.
“Tôi ủng hộ anh Huỳnh giết chết Đổng Ý Hành.”
“Ông nội coi trọng anh như thế nhưng anh lại lấy oán trả ơn giết chết ông nội, tôi phải báo thù cho ông nội.”
“Anh Huỳnh, xin anh hãy giết anh ta đi, từ nay nhà họ Đổng của tôi sẽ nguyện phục vụ cho anh, sẽ luôn cống hiến cho anh Huỳnh.”
Hai mắt Đổng Ngọc Thụ đỏ ửng, bịch một tiếng, anh ta quỳ xuống trước mặt Huỳnh Nhân rồi dập đầu thật mạnh.
Bịch.
Bịch.
Sau khi Đổng Ngọc Thụ quỳ xuống, những người khác của nhà họ Đổng cũng chậm rãi quỳ xuống trước mặt Huỳnh Nhân rồi lớn tiếng hô to.
“Anh Huỳnh, xin anh hãy giết chết Đổng Ý Hành.”
Huỳnh Nhân nheo mắt lại đầy nguy hiểm, anh nhìn Đổng Ngọc Thụ bằng ánh mắt sâu xa, anh đang âm thầm đánh giá anh ta trong lòng, cao hơn một bậc rồi. Ngoài việc hiểu được tinh túy của chữ ‘nhẫn’ ra Đổng Ngọc Thụ còn rất biết cách thao túng tâm lý của những người khác nữa.
Những người khác ở nhà họ Đổng đều thật sự muốn trả thù kẻ đã giết hại Đổng Nam Lĩnh sao?
Chắc chắn là thế.
Nhưng đây chỉ là bề nổi thôi, hơn cả thế chính là vì suy nghĩ cho bản thân họ. Ở đây ai cũng là người thông minh hết, bọn họ không thể không biết nhà họ Đổng đã thay đổi rồi được. Bây giờ bọn họ phải lựa chọn một trong hai người Đổng Ngọc Thụ và Đổng Ý Hành.
Thắng làm vua thua làm giặc, cho dù có thay đổi gì thì bọn họ không thể tách ra được.
Với tình hình trước mắt thì hiển nhiên Đổng Ngọc Thụ chiếm được nhiều ưu thế hơn, lựa chọn ai cũng không cần phải nói nhiều nữa.
Chỉ là Đổng Ngọc Thụ không có được con chip ngon trong tay. Nếu không, đừng nói là một Thiều Gia Nguyệt, thành tựu của anh ta còn lớn hơn cả Đổng Ý Hành, đó là điều chắc chắn.
“Không được, tôi mới là gia chủ, mọi người không thể đối xử với tôi như thế được, mấy người thế này là đang phản bội đấy.”
Nghe thấy những tiếng hô giết mình càng lúc càng lớn, gương mặt của Đổng Ý Hành cũng tái mét hẳn đi.
“Đổng Ý Hành, anh mới chính là hung thủ giết chết ông nội, nợ máu phải trả bằng máu, anh chuộc tội với ông nội ở dưới địa ngục đi.”
Đổng Ngọc Thụ thét lên, sau đó anh ta quay sang nói với Huỳnh Nhân.
“Anh Huỳnh, anh ta đã hết thuốc chữa rồi, phải nhanh chóng ra tay thôi.” Huỳnh Nhân nở một nụ cười kỳ quái, anh không chỉ không ra tay mà ngược lại còn lạnh lùng nhìn Đổng Ngọc Thụ.
“Đổng Ngọc Thụ, anh muốn tôi giết chết Đổng Ý Hành như thế là vì muốn mượn tay của tôi giết chết Đổng Ý Hành, sau đó anh được đà tiến lên nắm quyền nhà họ Đổng. Một bước lên mây có đúng không?”
Gương mặt Đổng Ngọc Thụ thay đổi, anh ta vội vàng nói.
“Anh Huỳnh, tôi thật lòng thật dạ nghĩ cho anh đó.”
“Anh tốt như thế à, vậy thì anh tự mình ra tay giết chết Đổng Ý Hành đi.” Huỳnh Nhân cười khẩy rồi nhìn sang.
Lưu An nhanh chóng hiểu ý, cô ta ném một chiếc dao găm đến ngay trước mặt Đổng Ngọc Thụ giống như bố thí vậy.
Mà lúc này, Đổng Ngọc Thụ đã tái mét mặt mày rồi.