Sáng sớm hôm sau, Lưu An mặc chiếc áo da bó sát người, đứng trước cổng Tử Viên.
“Thiếu chủ, tiền thưởng truy nã đã được ban bố. Mấy ngày sắp tới, sẽ có ba ngàn sáu trăm sáu mươi mốt tên sát thủ lần lượt đến Minh Châu để ám sát Thẩm Thanh Vân.”
“Không tệ.”
Huỳnh Nhân híp mắt, khẽ gật đầu. Mới tuyên bố năm phút đã có hơn ba ngàn sát thủ nhận nhiệm vụ, đây quả là một con số rất đáng sợ.
Thử nghĩ một chút xem, một tòa thành ẩn giấu hơn ba ngàn sát thủ chuyên nghiệp, ngụy trang thành đủ loại người tùy cơ hành động. Nếu tin này truyền đi, cả thành phố đều sẽ rơi vào tình trạng hoảng loạn.
Bỗng nhiên, Huỳnh Nhân nở nụ cười với Lưu An.
“Không ngờ danh tiếng ‘Ám Dạ Quân Mẫu’ của cô vẫn còn hữu dụng như vậy.” Sắc mặt Lưu An lập tức đỏ bừng lên, hiếm khi cô lại lộ ra vẻ ngượng ngùng. “Danh tiếng của tôi có lớn hơn nữa chẳng phải vẫn khuất phục trước thiếu chủ, cam tâm tình nguyện đi theo thiếu chủ sao.”
Huỳnh Nhân cười ha ha.
“Năm năm trước, cô còn định giết tôi đấy.”
Anh vừa nói xong những lời này, sắc mặt Lưu An càng đỏ như sắp nhỏ ra máu. Thế nhưng, hai người không hẹn mà cùng hồi tưởng lại trước kia. Sau đó không khỏi nhìn nhau, ngầm hiểu ý cười một tiếng.
Duyên phận thật sự là một thứ kỳ diệu. Ai có thể tưởng tượng được, một Lưu An dịu dàng, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ trước mặt Huỳnh Nhân. Vậy mà lần đầu gặp mặt lại thật sự muốn ám sát anh.
Lưu An của khi đó còn chưa phải là một sát thủ số một, tiếng ác danh chấn thiên dạ. Cô chỉ mới là một sát thủ hạng một mà thôi, mà kiểu sát thủ như thể này có thể bắt gặp rất nhiều.
Mặc dù việc ám sát Huỳnh Nhân dĩ nhiên là thất bại, nhưng Huỳnh Nhân cũng không làm gì cô ta. Ngược lại còn thả cô ta đi.
Nhiệm vụ thất bại, Lưu An khó thoát khỏi tội. Cô ở tổ chức sát thủ chịu cực hình gần như suýt mất mạng, cuối cùng được Huỳnh Nhân theo dõi suốt một đường cứu vớt.
Tổ chức sát thủ mà Lưu An sở thuộc bị tiêu diệt. Không còn nhà để về, lại thêm trong lòng cảm kích, Lưu An đã đi theo Huỳnh Nhân, chứng kiến quá trình Huỳnh Nhân vùng dậy.
Đây là câu chuyện cũ của Huỳnh Nhân và Lưu An.
“Mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông. Vậy thì đi thôi, đến nhà họ Đổng.”
Ánh mắt Huỳnh Nhân sắc bén, vung tay lên. Anh và Lưu An cùng đi đến nhà họ Đổng.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Thẩm.
Thẩm Thanh Vân đang ngồi ngay ngắn trên một cái ghế. Đối diện anh là một ông lão tuổi tác cao nhưng vẫn tráng kiện có cái mũi diều hâu. Ông ta chính là người đứng đầu nhà họ Thẩm, Thẩm Bán Sơn.
Trước mặt họ là một người phụ nữ đang nằm ngửa có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người lả lướt.
Thế nhưng, ánh mắt cô ấy nhìn về phía hai ông cháu Thẩm Thanh Vân chứa đầy sợ hãi.
Bởi vì trên người cô lúc này phủ đầy đủ loại món ăn ngon cho người ta thưởng thức.
Ở nơi này, cô ấy không có nhân quyền, chỉ là một dụng cụ để bày thức ăn lên mà thôi.
“Ông nội, cháu vừa nhận được tin. Tối qua Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết bị sát thủ do Đổng Ý Hành phái tới tấn công. Hiện giờ Huỳnh Nhân đã biết chuyện này là do nhà họ Đổng gây ra, đã chạy tới nhà họ Đổng.”
Thẩm Thanh Vân dùng đũa gắp một miếng sashimi trên người cô gái kia, vừa ăn vừa nói.
“Tốt.”
Thẩm Bán Sơn vỗ tay, cười lớn nói.
“Không hổ là Thanh Vân, cháu trai ngoan của ta. Thế này thì nhà họ Thẩm ta không cần phải làm gì cả, có thể ngồi đây ngư ông đắc lợi rồi.”
Được ông nội khích lệ, Thẩm Thanh Vân cũng vui mừng trong lòng, anh ta nói tiếp.
“Ngoài ra, cháu còn nhận được một tin tức, con đàn bà đê tiện Liễu Phi Tuyết đã công khai quan hệ vợ chồng với Huỳnh Nhân trong hôn lễ của nhà họ Văn. Hai kẻ đó còn náo loạn một trận trong hôn lễ của nhà họ Văn, cướp cô dâu đi.” “Cái gì?”
Ánh mắt của Thẩm Bán Sơn đột nhiên đông cứng lại.
“Tin thức này là thật à?”
“Thật trăm phần trăm.” Thẩm Thanh Vân cười nham hiểm.
“Đúng là ông trời giúp nhà họ Thẩm ta.”
Thẩm Bán Sơn điên cuồng cười lớn.
“Hai đứa ngu. Nếu không công khai, yên ổn sống qua ngày còn được. Đã dám công khai rồi thì sẽ có thêm càng nhiều thế lực căm thù Huỳnh Nhân.”
“Như thế thì nhà họ Đổng tiêu đời, Huỳnh Nhân cũng vậy.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Vân càng sâu hơn.
“Nhà họ Thiều chỉ có một mình Thiều Gia Nguyệt, cô ta lại quái dị, cũng khó đạt được kết quả gì. Đợi nhà họ Thẩm chúng ta chiếm lấy nhà họ Đổng, nhà họ Nhan cũng không còn cách nào chống lại chúng ta. Đến lúc đó, Minh Châu chỉ còn một gia đình hào môn, đó chính là nhà họ Thẩm ta.”
“Ha ha ha ha...”
Những lời này khiến Thẩm Bán Sơn mặt mũi hồng hào, ông ta cười to.
“Thanh Vân à, xem ra lời hứa truyền ngôi vị chủ nhà cho cháu là lựa chọn đúng đắn.”
“Cảm ơn ông nội.”
Thẩm Thanh Vân mừng rỡ. Thế hệ thứ hai nhà họ Thẩm bình thường chẳng có gì nổi trội. Vị trí chủ nhà lại rơi vào người ưu tú nhất trong nhóm con cháu đời thứ ba, Thẩm Thanh Vân.
Thẩm Bán Sơn nói.
“Thanh Vân, Huỳnh Nhân đã ra tay với nhà họ Đổng, cho dù ai thắng ai thua, cháu cũng nên đến nhà họ Đổng một chuyến ra mặt hòa giải đi.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Thanh Vân trả lời, nhanh chóng rời khỏi nhà họ Thẩm.
Có người vui, có kẻ sầu.
Khác với nhà họ Thẩm đang vui vẻ náo nhiệt, nhà họ Đổng lại là một bầu không khí u ám chết chóc.
Chuyện tối qua Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết chạm mặt nhóm sát thủ cũng đã truyền đến tai Đổng Ý Hành. Giờ phút này, anh ta đang bất an ngồi trên ghế xô pha, sắc mặt trắng bệch.
Trong phòng chỉ có anh ta và Đổng Ngọc Thụ.
“Anh họ, anh chắc chắn là lệnh truy nã của mình bị người ta chặn lại sao?”
Sắc mặt Đổng Ngọc Thụ cứng ngắc, anh ta trầm giọng hỏi.
“Chắc chắn.”
Đổng Ý Hành cắn răng nói.
“Ngay cả lệnh truy nã tao còn chưa phát ra ngoài thì đã bị hệ thống tự động chặn lại rồi. Sao có thể mời sát thủ đến giết Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết?” Nhưng thực tế lại xuất hiện sát thủ nửa đường chặn đường Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết, chẳng khác nào là Đổng Ý Hành gánh tội thay người ta.
Vốn dĩ chuyện này chẳng có gì, ban đầu Đổng Ý Hành muốn để Huỳnh Nhân chết. Thế nhưng những sát thủ mời tới lần nào cũng không đủ mạnh nên đều bị Huỳnh Nhân giết chết. Chuyện này nói ra thật ngu xuẩn.
Anh ta đã bại lộ, lúc nào cũng có thể bị Huỳnh Nhân điên cuồng trả thù.
Ầm.
Đột nhiên, bên ngoài nhà họ Đổng lại lần nữa truyền đến một tiếng vang đinh tai nhức óc, ngay cả mặt đất cũng run lên ba lần.
Đổng Ý Hành vốn đang tức giận trong lòng, giờ phút này lại càng thêm nổi nóng.
“Ồn ào cái gì.”
“Chủ nhân, không xong rồi. Huỳnh Nhân lại trở lại, lần này còn đi cùng một người phụ nữ khác. Đã phá hỏng cổng chính nhà họ Đổng chúng ta.”
Một người vai dưới nhà họ Đổng từ ngoài cửa xông vào, vẻ mặt hốt hoảng, sợ hãi kêu lên.
“Cái gì. Huỳnh Nhân lại đánh trở lại?”
Nghe xong lời này, sắc mặt Đổng Ý Hành lập tức trở nên tái nhợt. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi.
Đổng Ngọc Thụ không nói gì, nhếch miệng cười lạnh.
Anh ta không tin Huỳnh Nhân không nhìn ra vấn đề. Thế nhưng, Huỳnh Nhân vẫn đánh tới, chứng tỏ anh ta muốn mượn chuyện này để khai đao với nhà họ Đổng.
Đổng Ý Hành và Đổng Ngọc Thụ vội chạy ra cửa. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến bọn họ trợn mắt há mồm, trái tim suýt chút nữa vọt ra khỏi cổ họng. Cánh cổng sắt có sư tử đúc bằng đồng đã đứng sừng sững mấy chục năm không ngã của nhà họ Đổng lại ầm ầm sụp đổ, bụi đất tung tóe đầy trời.
Đến khi bụi tản đi, có thể mơ hồ nhìn thấy hai người đang ngạo nghễ đứng thẳng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp xung quanh.
Đó chính là Huỳnh Nhân và Lưu An.
“Phá vỡ tấm hoành phi đó cho tôi.”
Huỳnh Nhân chỉ vào tấm hoành phi đã tồn tại hơn nửa thế kỷ đón mưa gió của nhà họ Đổng, lạnh giọng ra lệnh.
Lưu An đưa tay lên, nhẹ nhàng rạch một đường lên tấm hoành phi kia.
Rắc rắc.
Tám chữ lớn như rồng bay phượng múa trên tấm hoành phi.
‘Đổng Thị trường tồn, vạn thọ vô cương’, bị Lưu An chém thành hai mảnh, rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đổng Ý Hành đau lòng khôn xiết. Trong mắt anh ta, tấm hoành phi của nhà họ Đổng là trân bảo, là biểu tượng bề ngoài. Thế mà lại bị Huỳnh Nhân khinh thường hủy hoại như vậy.
“Huỳnh Nhân, rốt cuộc mày muốn đến nhà họ Đổng của tao để làm gì?” Anh ta phẫn nộ quát.
Đôi mắt lạnh lùng của Huỳnh Nhân nhìn lại anh ta, thản nhiên nói ra năm chữ.
“Tiêu diệt nhà họ Đổng.”