Nghe thấy Liễu Phi Tuyết và Huỳnh Nhân nói chuyện, mọi người như nhìn thấy quỷ, mặt mũi ngây ra.
Ánh mắt Tạ Vĩnh Thành và Trần Thương Hải trần đầy kinh ngạc nhìn về phía Huỳnh Nhân, nếu Huỳnh Nhân không nói câu nào, bọn họ còn quên mất có người này.
Một người tàng hình như không tồn tại thực sự là ông chủ của tòa nhà Quốc Tế?
Không chỉ có Vĩnh Thành, Trần Thương Hải ngạc nhiên, à Thi Văn Bân cũng đầy kinh ngạc đánh giá Huỳnh Nhân.
Bất chợt nhớ đến lần trước đến Tập đoàn Lệ Tinh đàm phán hạng mục xây dựng, cậu nhóc này cũng ở đó.
Trước đây anh ta còn cho rằng đó là cấp dưới của Liễu Phi Tuyết, không ngờ lại chính là ông chủ của tòa nhà.
Cứ như thế mà nhìn Huỳnh Nhân một lúc lâu, Tạ Vĩnh Thành bỗng mắng chửi Huỳnh Nhân.
“Diễn rất giống, suýt chút nữa bị cậu lừa rồi.”
Mọi người sửng sốt, nhìn Tạ Vĩnh Thành hỏi.
“Ý gì đây?”
“Cậu ta là chủ tòa nhà kiểu gì? Là người phụ nữ này nhờ vả.”
Nói xong, nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân bằng đôi mắt thâm hiểm độc ác, nói. “Nhóc con, cậu chết chắc rồi, dám giả mạo chủ nhân tòa nhà, cậu cho rằng tôi không biết chủ nhân tòa nhà là ai sao?”
Huỳnh Nhân nghe thế cũng hơi ngạc nhiên.
“Anh biết?”
“Đương nhiên.”
Mặt Tạ Vĩnh Thành đầy kiêu ngạo, sau đó lại chỉ vào Huỳnh Nhân nói.
“Bây giờ tôi cũng gọi điện thoại cho chủ tòa nhà vạch trần lời nói dối của cậu.”
Nói xong, ông ta lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.
Lúc Tạ Vĩnh Thành gọi điện thoại, Trần Thương Hải và Tổng Giám đốc khác giống như uống một viên thuốc an thần, thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc nói chuyện vừa rồi của Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết thật dọa bọn họ.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Tạ Vĩnh Thành còn cố ý ở lớn tiếng, giọng nói lạnh nhạt của Thiên Việt Bân truyền đến.
“Có việc gì à?”
Tạ Vĩnh Thành vui mừng, liếc nhìn Huỳnh Nhân cười trên nỗi đau của người khác, đắc ý nói.
“Anh Thiên, anh biết không, ở đây có một người mạo danh anh, tự nhận là chủ của tòa nhà, gan to bằng trời rồi.”
“Tự nhận là chủ của tòa nhà…”
Thiên Việt Bân ngẫm nghĩ một lúc, giọng điệu chợt trở nên căng thẳng: “Anh ta trông như thế nào?”
“Khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cao một mét tám, à đúng rồi, vẫn đi cùng Liễu Phi Tuyết của Tập đoàn Lệ Tinh, anh Tăng, anh muốn giải quyết cùng nhau không?”
Lạch cạch…
Tạ Vĩnh Thành dứt lời, trong điện thoại bên kia giống như có thứ gì đó rơi xuống, nhưng không nghe thấy Thiên Việt Bân lên tiếng.
“Mọi người nhìn đi, anh Thiên tức nói không thành lời rồi.”
Tạ Vĩnh Thành cười lấy lòng.
“Anh Thiên, anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh dạy cho bọn họ một bài học.”
“Dạy cái đầu anh đó…”
Tiếng rống lên giận dữ của Tăng Thiên Tường bỗng nhiên phát ra từ điện thoại. “Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Mặc dù Tạ Vĩnh Thành không hiểu vì sao Thiên Việt Bân mắng ông ta nhưng vẫn nói ra địa chỉ.
“Tôi đến ngay đây.”
Tăng Thiên Tương hít một hơi thật sâu, nói.
“Trước khi tôi đến đó, an phận cho tôi. Nếu không tôi giết chết anh.”
Dứt câu vội vàng cúp điện thoại.
Tạ Vĩnh Thành sững sờ một hồi lâu sau đó mới cười ha hả.
“Nhóc con, cậu xong rồi, anh Thiên muốn đích thân tới đây, trước khi anh ấy tới cậu và Liễu Phi Tuyết không được đi.”
Huỳnh Nhân cố nén cười.
“Không đi, chúng tôi sẽ đi đâu chứ?”
Liễu Phi Tuyết ung dung mỉm cười, rót một ly rượu vang đỏ hiếm có.
Bộ dáng của hai người thong thả đến mức khiến Tạ Vĩnh Thành ngây người, sau đó lại nở nụ cười thâm hiểm độc ác.
“Các người cứ đắc ý đi, lát nữa anh Thiên đến khi đó các người chỉ có khóc.”
Thiên Việt Bân bên kia vội vàng lái xe đến còn vượt qua hai cái đèn đỏ.
Những điều Tạ Vĩnh Thành miêu tả hoàn toàn chính là Huỳnh Nhân.
Anh không phải chủ tòa nhà, Huỳnh Nhân mới là chủ hiện tại của tòa nhà chỉ là Tạ Vĩnh Thành không biết điều đó.
Anh ấy đến nhà hằn với tốc độ nhanh nhất, đột ngột đẩy cửa vào.
“Người đâu.”
“Anh Thiên đến rồi.”
Tạ Vĩnh Thành vội đứng lên chào đón lại bị Thiên Việt Bân đẩy ra.
“Cút đi.”
Anh ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết, sau khi xác định được Tạ Vĩnh Thành không có động thủ mới thở phào nhẹ nhàng, cung kính chào một tiếng.
“Anh Huỳnh.”
“Đến rồi sao?”
Ánh mắt Huỳnh Nhân bình thản nhìn anh ta một cái.
“Anh có quen biết với anh ta sao?”
Nghe ra được lời nói không vui của Huỳnh Nhân, phía sau quần áo của Thiên Việt Bân thấm ướt mồ hôi lạnh, gật đầu bất chấp.
“Đàn em trước đây của tôi, sau khi tôi mua tòa nhà Quốc Tế, bản thân anh ta cũng mở công ty.”
Huỳnh Nhân nhai một hạt đậu phộng.
“Ừ, ra vậy.”
Thái độ như thế càng làm cho Thiên Việt Bân lo lắng bất an, hận không thể bóp chết Tạ Vĩnh Thành.
“Anh Thiên, anh làm gì thế?”
Nhìn thấy Thiên Việt Bân ăn nói khép nép như thế trước mặt Huỳnh Nhân, Tạ Vĩnh Thành không thể tưởng tượng nổi trợn tròn hai mắt nhìn.
“Cậu ta giả mạo anh đấy.”
“Anh câm miệng lại cho tôi.”
Cơn giận bộc phát trong đôi mắt của Thiên Việt Bân anh đột nhiên quay lại khuôn mặt tràn đầy dữ tợn tát anh ta một cái.
“Giả mạo với không giả mạo cái gì, anh ấy là ông chủ hiện tại của tòa nhà Quốc tế, là cấp trên trực tiếp của tôi. Nếu anh còn dám chống đối anh Huỳnh, ông đây chơi chết mày.”
Một cái tát chưa xả được cơn giận, Thiên Việt Bân còn đạp thêm một cái mạnh bạo nữa.
Mọi thứ của anh ta ở hiện tại đều là Huỳnh Nhân cho, nếu như bởi vì cái này mà ấn tượng của anh với Huỳnh Nhân bị thay đổi, thì có làm gì đi nữa anh ta cũng phải giết chết Tạ Vĩnh Thành.
Cả người Tạ Vĩnh Thành run lên ngập tràn sợ hãi nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Vẻ mặt của bọn người Trần Thương Hải, Thi Văn Bân muốn có bao nhiêu đặc sắc thì có bấy nhiêu.
“Không nên nói quá lên thế.”
Huỳnh Nhân xua tay, cười nói với Thiên Việt Bân.
“Chỉ là bây giờ toàn bộ hạng mục xây dựng đang ở trên tay Tập đoàn Lệ Tinh, bọn họ không phục tôi, anh nói xem tối có tư cách đá bay quyền lợi của bọn họ đi không?”
“Có, tất nhiên có rồi.”
Thiên Việt Bân vội vàng gật đầu, ánh mắt đồng thời liếc nhìn tất cả mọi người. “Dám đắc tội với anh Huỳnh, không cần anh Huỳnh ra tay, tôi cũng phải làm cho bọn họ sống không nổi ở Minh Châu trước.”
Phù phù.
Trần Thương Hải quay người ngồi gối trước mặt Huỳnh Nhân, sắc mặt tái nhợt cầu xin.
“Anh Huỳnh, tôi biết sai rồi, xin đừng đá tôi đi.”
Công ty của anh ta còn đang trông chờ vào hạng mục xây dựng kiếm chút ít, trước đó cũng chỉ là muốn kiếm thêm lợi ích lớn hơn mà thôi.
“Anh Huỳnh, chúng tôi cũng biết sai rồi.”
Các Tổng Giám đốc khác cũng nhao nhao lên xin tha thứ.
Tuy nhiên Huỳnh Nhân lại thờ ơ.
“Tại sao lúc đầu không biết mình sai? Không có nhóm các anh, hạng mục xây dựng không tiến hành được chắc?”
Thiên Việt Bân vội nói.
“Tôi sẽ liên lạc với mười công ty hàng đầu.”
Trong mười công ty hàng đầu, bất kỳ một công ty nào cũng mạnh hơn bọn họ.
Đám người Tạ Vĩnh Thành, Trần Thương Hải mặt xám như tro, chỉ có thể chán nản rời đi.
“Anh Huỳnh, lại gây ra phiền phức cho anh rồi.”
Thiên Việt Bân xin lỗi một câu rồi rời đi.
Trên băng ghế chỉ còn lại ba người Huỳnh Nhân, Liễu Phi Tuyết, Thi Văn Bân.
Anh mắt Huỳnh Nhân tùy ý nhìn về phía Thi Văn Bân, cả người Thi Văn Bân run lên không dám hó hé.
“Tổng Giám đốc Thi.”
Huỳnh Nhân rót cho anh ta một ly rượu, từ từ nói.
“Tục ngữ nói đúng, phụ nữ có thể gánh cả nửa bầu trời, ông cảm thấy vợ tôi như thế nào?”
Thi Văn Bân tâm thần chấn động, nhìn Liễu Phi Tuyết với vẻ khó tin.
Tại sao các hạng mục xây dựng lại rơi vào Tập đoàn Lệ Tinh, tại sao Huỳnh Nhân ở bên trong Tập đoàn Lệ Tinh, giờ khắc này ông ta đã hiểu ra.
Bởi vì Liễu Phi Tuyết chính là vợ của Huỳnh Nhân.
Nhìn sâu vào Thi Văn Bân một chút, Huỳnh Nhân đưa Liễu Phi Tuyết quay người rời đi.
Sau khi rời khỏi căn phòng, Liễu Phi Tuyết lập tức liếc nhìn Huỳnh Nhân.
“Thật ra e nên sớm nghĩ đến Thiên Việt Bân là cấp dưới của anh.”
“Bây giờ nghĩ đến cũng chưa muộn.”
Huỳnh Nhân năm lấy bàn tay nhỏ ấm áp của Liễu Phi Tuyết nói.
“Đây là thời điểm nên công khai sự thật em là vợ anh.”
Liễu Phi Tuyết vui vẻ gật đầu.
“Tùy ý anh.”
Có lần uy hiếp này, Cục Xây Dựng nhất định sẽ vô cùng kính nể Tập đoàn Lệ Tinh.
Liễu Phi Tuyết lái xe dự định về công ty, nhưng mà vừa xuất phát chiếc Land Rover to dừng trước mặt họ.
Thẩm Thanh Vân từ trong xe bước ra mỉm cười nói.
“Hai vị, xin dừng bước.”