Chủ nhân của dãy số có chất giọng quyến rũ với vô vàn sự ám thị, nếu chỉ nghe qua giọng nói sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng Huỳnh Nhân và cô ấy mới chỉ gặp nhau hai lần.
Còn là vào cùng một ngày.
Tuy nhiên, trực giác lại mách bảo Huỳnh Nhân rằng cô ta không phải là một người phụ nữ bình thường.
“Tôi đang ở Crown.” Huỳnh Nhân nói thẳng với người phụ nữ.
“Anh làm gì ở Crown thế?” Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.
Huỳnh Nhân không trả lời câu hỏi này.
Người phụ nữ hiểu ý, giọng điệu của cô trở nên trầm hơn rất nhiều.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay."
Cô nói xong liền cúp máy.
Huỳnh Nhân cũng để điện thoại xuống, vẫn bình tĩnh nhìn mọi người.
"Được rồi, người của tôi sẽ sớm tới đây."
"Làm màu, tiếp tục làm màu đi."
Văn Nhân Ngọc lạnh lùng nhìn Huỳnh Nhân, trong lòng không có lấy một chút tin tưởng.
"Một gia tộc bình thường còn không cần thứ rác rưởi như anh, anh có thể gọi ai đây?"
Năm năm trước, sự kiện chú rể bỏ trốn trong đám cưới của đại tiểu thư gia họ Thiều, cả thành phố Minh Châu đều xôn xao huyên náo, thậm chí nó còn lan đến Giang Tô, Giang Chiết và Thượng Hải. Hễ là người trong vòng xã giao đều nghe nói về vụ việc này, nhưng họ không biết là chú rể là ai.
Bây giờ sự thật được phơi bày, Văn Nhân Ngọc cũng không còn bận tâm, cảm thấy Huỳnh Nhân chỉ là một người bình thường.
Bạn bè của người bình thường chỉ có thể là người bình thường, mãi mãi không thể là những tên triệu phú ngàn vạn, cho nên Văn Nhân Ngọc vốn chẳng quan tâm Huỳnh Nhân có thể gọi ai đến.
Xoảng.
Lúc này, có âm thanh chói tai của ly rượu rơi xuống đất.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hoắc Thiên Quân.
“Có chuyện gì vậy?” ánh mắt Hoắc Luân có phần u tối, quát lên.
"Xin, xin lỗi, tôi trượt tay."
Hoắc Thiên Quân vội vàng xin lỗi, nhưng ánh mắt lại kinh hãi nhìn Huỳnh Nhân.
Anh ta sẽ mãi mãi không bao giờ quên đêm hôm đó, tuy rằng không biết nhà họ Thiều bị diệt vong như thế nào, nhưng anh ta tin chắc rằng nhất định phải có liên quan đến Huỳnh Nhân.
Ngay cả nhà họ Thiều cũng không trêu nổi người ta, sao nhà họ Hoắc bọn họ lại dám khiêu khích.
"Mày tên Huỳnh Nhân đúng không?"
Hoắc Luân đưa mắt quan sát Huỳnh Nhân, giọng nói đột nhiên lạnh lùng: “Mọi người đang ngồi đây đều xuất thân từ danh gia vọng tộc, không phải đồ bỏ như mày có thể sánh được, quỳ xuống, tao có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tha mạng một mạng."
Huỳnh Nhân làm như không nghe thấy, rồi hỏi người pha rượu một ly tequila, vừa nhấm nháp vừa cười tủm tỉm.
"Anh lại không hỏi, người tôi mời đến là ai à?"
"Một nhân vật nhỏ bé như mày mời được ai?"
Cũng như Văn Nhân Ngọc, trong mắt Hoắc Luân đầy vẻ khinh thường.
“Anh là người nhà họ Hoắc?” Huỳnh Nhân cũng không tức giận, chợt hỏi.
"Nếu đã biết tao là người nhà họ Hoắc, sao mày còn gây sự ở địa bàn của tao?"
"Thật là trùng hợp, người tôi gọi đến cũng là họ Hoắc."
Huỳnh Nhân khẽ lắc ly rượu.
"Nói không chừng mấy người còn biết nhau đấy?"
Ngay khi những lời này được thốt ra, Hoắc Luân sững sờ một lúc, sau đó do dự một hồi, anh ta chưa từng nghĩ tới cái thứ rác rưởi này thật sự biết người của nhà họ Hoắc.
Nhưng rất nhanh sau đó, Hoắc Luân lại phì cười, trong nụ cười còn mang chút hung ác.
"Nhóc con, mày đang giúp tao gọi người đến thì có..."
Văn Nhân Ngọc cũng nhìn Huỳnh Nhân với vẻ khinh miệt, Hoắc Luân là một trong số người con trai được xem trọng nhất của Hoắc Ca. Anh ta nắm giữ vị trí cao trong nhà họ Hoắc, cho dù tên rác rưởi đó quen biết người nhà họ Hoắc cũng chưa chắc là quan hệ chính thống của họ Hoắc. Gặp được Hoắc Luân giống như chuột gặp mèo, một chút cũng không dám phản kháng.
Anh ta có chút mong chờ Huỳnh Nhân bị người mà cậu ta gọi đến dạy cho một bài học.
Liễu Cảnh Nhiên từ đầu đến giờ vẫn còn bình tĩnh vừa nghe Huỳnh Nhân mời được người nhà họ Triệu đến, liền bất ngờ hoảng hốt.
Con trai được xem trọng nhất của Hoắc Ca đang ở ngay đây mà, lát nữa đừng để bị mấy người gọi tới đánh đấy.
"Huỳnh Nhân, chúng ta đi thôi …" Cô nghiến răng khuyên can.
Thế nhưng Huỳnh Nhân và Lưu An vẫn bình tĩnh như không, Huỳnh Nhân thậm chí còn lắc đầu nói với Văn Nhân Ngọc.
"Lúc đầu tôi vẫn có chút kỳ quái, anh và Văn Duy Thần đều là con trai của Văn Thành Nam, tại sao lại bị Văn Duy Thần đánh gãy một chân, đuổi ra khỏi nhà họ Văn. Bây giờ xem ra, anh với Văn Duy Thần quả thực cách xa nhau."
"Láo toét."
Văn Nhân Ngọc lập tức trợn to mắt tức giận, hét vào mặt Huỳnh Nhân.
Cậu ta không ngờ, đến giờ phút này rồi Huỳnh Nhân còn dám khơi gợi vết sẹo của mình.
Anh ta lập tức quay sang Hoắc Luân.
"Hoắc Luân, đừng phí lời với nó nữa, đánh gãy chân nó đi, tôi sẽ cho nó nếm thử cảm giác gãy chân là như thế nào."
"Cũng được."
Hoắc Luân gật đầu, sau đó vung tay, bất thình thình có rất nhiều tên du côn vạm vỡ bủa vây xung quanh, giải tán hết khách trong quán.
"Giải tán."
Quán bar bỗng trở nên vắng vẻ và tối tăm, chỉ còn lại Huỳnh Nhân, Liễu Cảnh Nhiên, Văn Nhân Ngọc, Hoắc Luân và những người khác.
Sau khi giải tán khách khứa, những tên du côn vạm vỡ đó đi về phía Huỳnh Nhân, Liễu Cảnh Nhiên và Lưu An với đôi mắt lạnh lẽo.
Văn Nhân Ngọc và đám bạn thân của Hoắc Luân đều nở nụ cười tàn ác, như thể họ đã nhìn thấy cảnh tượng Huỳnh Nhân bị đánh gãy chân đẫm máu rồi vứt ra ngoài.
"Tôi xem ai dám."
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói trầm đục và trang nghiêm của một người phụ nữ đột nhiên vang lên từ cửa quán bar.
Tiếng quát này vô cùng cứng rắn, vô cùng uy nghiêm, trong tích tắc đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Huỳnh Nhân một hơi uống cạn ly tequila.
"Người của tôi đến rồi."
Lúc này, nụ cười trên mặt anh biến mất, cũng có nghĩa là mọi chuyện sắp kết thúc.
"Cậu Văn, xem ra thằng nhãi này gọi đến một người phụ nữ."
Mang nụ cười khinh miệt trên mặt, Hoắc Luân chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa.
Anh ta quyết định rồi, trước tiên trách mắng một trận, sau đó bảo cô ta dạy cho Huỳnh Nhân một bài học.
Nhưng mà, khi nhìn rõ bóng người đứng ở cửa, nụ cười trên mặt Hoắc Luân dần cứng lại, sau đó như chuột gặp mèo, anh ta liên tục lùi về phía sau, hai mắt trợn tròn.
"Là, là cô."
"Tôi đây."
Người phụ nữ đứng ở cửa mặc một chiếc váy xẻ tà dài màu đỏ, cùng mái tóc gợn sóng gợi cảm buông thả, và một đôi mắt hoa đào như biết nói.
"Hoắc Luân, anh gan lắm, còn dám đánh cả bạn của tôi."
"Bạn của cô?"
Nghe thấy câu này, đồng tử của Hoắc Luân đột nhiên co rút, chỉ vào Huỳnh Nhân, hoài nghi hỏi.
"Cô là do nó mời đến?"
"Không phải anh ấy mời, thì là anh mời chắc? Quan hệ của chúng ta hình như vẫn chưa tốt tốt đến mức này đúng không?"
Người phụ nữ ấy không hề nể mặt Hoắc Luân một chút nào, thân phận con trai nhà họ Hoắc mà ai nấy cũng đều sợ hãi, đối với cô dường như không đáng nhắc đến dù một chút.
"Là cô?"
Sau khi nhìn rõ mặt người phụ nữ, Liễu Cảnh Nhiên cũng sửng sốt một hồi, bất giác che miệng.
Người Huỳnh Nhân gọi đến, không ai khác chính là Hoắc Hiền.
Cô ta nhìn Huỳnh Nhân đầy vẻ khó tin, cô không thể tin được bọn họ mới quen biết chưa bao lâu, anh ta lại thật sự mời Hoắc Hiền.
“Anh Hoắc, cậu còn chần chờ gì nữa, mau đánh gãy chân nó."
Văn Nhân Ngọc cùng một đám cậu ấm không quen biết Hoắc Hiền, nên cũng không biết thân phận của cô, chỉ khẩn trương thúc giục.
"Mấy người câm hết cho tôi."
Hoắc Luân bất ngờ quay lại hét vào mặt họ.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ta nghiến răng nghiến lợi, gập người chín mươi độ với Hoắc Hiền.
"Chào buổi tối, thưa cô."
"Chào buổi tối, thưa cô."
Hoắc Luân vừa cúi đầu, những tên thủ hạ phía sau cũng lần lượt buông người ra, đồng loạt cúi đầu, âm thanh như bão.
"..."
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc, Liễu Cảnh Nhiên trông rất kỳ quái, Văn Nhân Ngọc và đám cậu ấm, vẻ mặt của họ càng giống như nhìn thấy ma.
Người Huỳnh Nhân mời đến là con gái nhà họ Hoắc thật à.