Nghe thấy thế, ánh mắt của Huỳnh Nhân đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Cô đảm bảo an toàn cho Cảnh Nhiên, tôi sẽ đến ngay.”
Bên ngoài Crown là một quán bar, nhưng thực chất đã đặt chân vào rất nhiều vùng xám. Huỳnh Nhân không hề lo lắng cho sự an nguy của Lưu An, anh sợ với tính cách của cô ta, bất đồng ý kiến một cái thì sẽ lập tức giết người, gây ra rắc rối lớn.
Huỳnh Nhân cúp máy, thay một bộ âu phục màu đen, đắp lại chăn bông cho vợ con rồi mới lặng lẽ rời đi.
Cùng lúc đó, ở quán bar Crown.
Nơi đây đúng là điểm nóng nhất trong ngành kinh doanh quán bar, những ánh đèn đủ màu sắc rực rỡ chiếu rọi khắp nơi. Trong sàn nhảy, trai gái lắc lư uốn éo thân thể theo điệu nhạc Heavy metal (*) đinh tai nhức óc, không khí nồng nặc mùi rượu kém chất lượng.
(*) Heavy metal là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970.
Nơi này rồng rắn lẫn lộn, đủ loại người. Có người làm việc vất vả cả tháng, nghiến răng đến thoải mái một trận. Có người đau khổ vì tình, bỏ tiền ra mua say. Hơn cả thì đây vẫn là nơi mà đám con ông cháu cha trẻ tuổi nhiều tiền đến để săn gái đẹp.
Một thanh niên cầm gậy ba toong, khuôn mặt trắng bóc được mọi người đỡ, run rẩy đứng trên ghế dài. Anh ta lấy từ trong ví da ra rất nhiều những tờ tiền giá trị lớn màu hồng nhạt, sau đó dùng sức ném mạnh những tờ tiền đó lên không trung giống như ném bột Mg.
Bên dưới lập tức xuất hiện mưa tiền.
Tiền giấy đỏ chót bay tứ tung, rơi lả tả.
Những cô gái xung quanh giống như phát điên, khuôn mặt đỏ bừng, hét chói tai. Bọn họ thi nhau lao đến, bất chấp tất cả nằm bò trên mặt đất để nhặt lấy những tờ tiền đỏ chót kia.
Vốn dĩ còn là chị em thân thiết lại bỗng nhiên trở thành kẻ thù lớn nhất, nhìn nhau với ánh mắt hung ác giống như sợ đối phương sẽ cướp mất tiền của mình.
Thanh niên chống gậy ngồi trên ghế, vẻ mặt tươi cười nhìn một đám được coi là ‘tiểu thư khuê các’ bày ra những tư thế xấu xí, hèn mọn nhất giống như chó nằm rạp trên mặt đất, điên cuồng giật tiền.
Anh ta thoải mái cười to, cười đến điên cuồng mà cũng đầy vẻ châm biếm.
Mấy cậu ấm ở bên cạnh cũng rối rít hùa theo.
“Cậu Văn thật là rộng rãi. Nhiều tiền như thế kia, chắc phải có đến năm mươi vạn ấy chứ.”
“Đối với cậu Văn mà nói thì năm mươi vạn có đáng là gì. Nhìn dáng vẻ của bọn họ thật giống như chó hoang chết đói ven đường.”
“Nói rất có lý. Đến quán bar chỉ để vui vẻ, uống rượu mãi cũng chán. Hôm nay cậu Văn đã khiến cho mấy người bọn tôi mở rộng tầm mắt rồi.”
Nghe thấy thế, cậu Văn cười nhạt.
“Bỏ ra năm mươi vạn để nhìn thấy những thứ này, rất đáng.”
Vì hành động của anh ta mà cả quán bar bỗng trở nên hỗn loạn, nhân viên bảo an không thể không đi ra để giữ gìn trật tự.
Trong số đó lại có một cô gái xinh đẹp ngồi ở góc quầy bar.
Cô ta mặc một chiếc áo cardigan cổ chữ V đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, cộng thêm khuôn mặt u sầu đã thu hút được sự chú ý của phần lớn những người đàn ông xung quanh.
Chính là Liễu Cảnh Nhiên.
Tâm trạng của Liễu Cảnh Nhiên không được tốt nên vẫn luôn uống rượu giải sầu, cho dù mưa tiền bay đầy trời cũng không gợi cho được cô ta một chút hứng thú nào.
Mà Liễu Cảnh Nhiên cũng không hề hay biết là đám người cậu Văn vẫn luôn chú ý đến cô ta, ánh mắt lạnh nhạt.
“Cậu Văn, là cô nàng kia sao?”
Cậu Văn liếc mắt nhìn Liễu Cảnh Nhiên một cái, lạnh lùng gật đầu.
“Chắc không sai được.”
“Vậy lên thôi.”
Những cậu ấm khác đồng loạt cười to.
“Cậu Văn đã ra tay, còn có người phụ nữ nào không xử lý được sao?”
Nhưng cậu Văn lại lắc đầu, nói với vẻ thờ ơ.
“Tôi để mắt đến cô ta không phải vì cô ta đẹp. Tôi không bao giờ có thể quên được chiếc chân đau này.”
Anh ta vỗ nhẹ vào chiếc chân què của mình, nở nụ cười lạnh lùng.
“Hiểu rồi. Để chúng tôi đi chăm sóc cô ta.”
Mấy thanh niên khác nghe xong thì không cười nữa, cầm ly rượu đi về phía Liễu Cảnh Nhiên.
“Người đẹp, đi một mình sao?”
Bọn họ vây quanh Liễu Cảnh Nhiên, cười ha ha nói.
“Chi bằng tới đây chơi cùng bọn tôi đi?”
“Cút, đừng có chọc tôi.”
Liễu Cảnh Nhiên nhìn mấy cậu ấm bên cạnh với vẻ mặt chán ghét. Bình thường cũng có không ít người đến gần cô ta, nhưng hôm nay tâm trạng cô ta không tốt, gần ai cũng cảm thấy khó chịu.
“Ồ, không ngờ lại là một đóa hoa hồng có gai.”
Mấy thanh niên không hề tức giận mà chỉ quay đầu lại nhìn cậu Văn, cười to: “Cậu Văn, xem ra đêm nay anh bị giày vò đến chết rồi.”
Cậu Văn đi đến trước mặt Liễu Cảnh Nhiên, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười lạnh lùng.
“Tôi khuyên cô nên đến chơi cùng chúng tôi đi, tôi nhìn trúng cô rồi.”
“Tôi nhìn trúng mẹ anh.”
Liễu Cảnh Nhiên đột nhiên tức giận, hất ly rượu trong tay vào mặt cậu Văn.
Nhất thời, mặt cậu Văn toàn là rượu, từng giọt từng giọt từ trên mặt chảy xuống.
“Cậu Văn.”
“Con đàn bà thối tha, muốn chết à.”
Mấy thanh niên còn lại lập tức nổi giận, cả đám trợn mắt nhìn Liễu Cảnh Nhiên.
Vẻ mặt cậu Văn thoáng hiện lên một tia hung ác, nhưng rất nhanh anh ta đã bình tĩnh trở lại, ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Sau đó, anh ta dùng tay lau rượu trên mặt, cười nói.
“Người đẹp, tôi chỉ muốn uống với cô mấy ly thôi, có gì quá đáng đâu?”
Lúc này Liễu Cảnh Nhiên cũng tỉnh táo lại. Cô ta biết bản thân hơi xúc động nhưng cũng không xin lỗi, chỉ hừ lạnh một cái.
“Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, ai bảo anh tự chạm vào họng súng.”
Cậu Văn vẫn không hề tức giận, ngược lại càng thích thú nhìn Liễu Cảnh Nhiên một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt sáng rực nói.
“Liễu Cảnh Nhiên, lập tức sẽ được gả vào nhà họ Văn ở Giang Chiết đúng không?”
“Anh là ai? Sao lại biết chuyện của tôi?”
Trong phút chốc, Liễu Cảnh Nhiên giống như gặp phải kẻ địch lớn, cảnh giác nhìn cậu Văn.
“Sao tôi lại biết… Đương nhiên là tôi biết rõ.”
Cậu Văn khẽ cười thành tiếng, suy ngẫm nhìn Liễu Cảnh Nhiên.
“Bởi vì, tôi cũng đi ra từ nhà họ Văn.”
“Sao cơ…”
Liễu Cảnh Nhiên đứng phắt dậy, nhìn anh ta với vẻ khó tin.
“Nếu xét về vai vế, tôi phải gọi cô một tiếng chị dâu.”
Văn Nhân Ngọc cười ha ha nhìn Liễu Cảnh Nhiên nói.
Chị dâu?
Liễu Cảnh Nhiên nghe thấy thế cũng ngạc nhiên nhìn Văn Nhân Ngọc, thốt lên. “Anh là em trai của Duy Thần?”
Văn Nhân Ngọc khẽ cười, gật đầu. Chỉ là nụ cười kia lại vô cùng lạnh lùng.
Lúc này Liễu Cảnh Nhiên lại không để ý đến điều đó, vẻ mặt áy náy.
“Xin lỗi, tôi không biết anh là em trai của Duy Thần. Tôi không cố ý đâu.”
“Đương nhiên là cô không thể biết tôi là em trai của Văn Duy Thần rồi.”
Văn Nhân Ngọc lạnh lùng nhìn Liễu Cảnh Nhiên, nói với vẻ thờ ơ.
“E là ông anh trai nhẫn tâm vô tình của tôi cũng chẳng còn nhớ tôi là ai.”
Liễu Cảnh Nhiên có thể cảm nhận được sự oán hận sâu sắc trong câu nói của Văn Nhân Ngọc, nhưng vốn dĩ cô ta không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì nên cũng không tiện nói tiếp.
“Nhưng mà tôi không trách cô.”
Văn Nhân Ngọc cười tủm tỉm, quan sát thân hình lả lướt hấp dẫn của Liễu Cảnh Nhiên, trong mắt hiện lên sự oán hận. Anh ta cầm một ly rượu đưa qua.
“Nể tình đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tôi nên tôi không tính toán với cô. Uống xong ly rượu này tôi sẽ đưa cô đi làm quen với bạn bè của tôi.”
Liễu Cảnh Nhiên hơi do dự nhưng vẫn nhận lấy ly rượu, ngẩng cổ định uống cạn.
Bỗng nhiên có một bàn tay đưa ra từ phía sau, hất đổ ly rượu.
Tiếp theo đó, Liễu Cảnh Nhiên chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lưu An.
“Rượu này có độc, không được uống.”