Đá Lục Tùng ý nghĩa phi phàm bị Liên Thúy Na ném sang ven đường như ném rác, mắt Liễu Cảnh Nhiên lập tức đỏ lên, hét lên một tiếng.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy.”
“Bà muốn chết sao?”
Một màn như vậy làm sát ý của Lưu An tăng vọt, máu huyết khắp người sôi trào, thậm chí trong tay cũng nhiều thêm một con dao găm lạnh lẽo.
Ánh mắt Huỳnh Nhân trầm xuống, lạnh lùng nhìn Liên Thúy Na.
Đây là lần đầu tiên anh thật sự nổi lên sát tâm với Liên Thúy Na.
“Để tôi giết bà ta.”
Giọng Lưu An khàn khàn, nói xong thì chuẩn bị lao tới Liên Thúy Na.
“Dừng tay lại cho tôi.”
Huỳnh Nhân cũng hét lớn một tiếng, lạnh lùng nhìn Lưu An.
“Nhưng mà, bà ta sỉ nhục ngài…”
Lưu An vẫn cực kỳ không cam lòng, nhưng nhìn ánh mắt lạnh tới cực điểm của Huỳnh Nhân, cuối cùng vẫn yêu lặng thu hồi dao găm, hai mắt đỏ bừng nhìn Liên Thúy Na và tất cả người nhà họ Liên.
Tuy rằng bọn họ bị sát khí đột nhiên bộc phát của Lưu An dọa cho hoảng sợ, nhưng thấy Lưu An nhịn xuống thì trên mặt lập tức lại lộ ra nụ cười khinh miệt.
Liên Thúy Na hai tay chống nạnh, ánh mắt nhìn về phía Huỳnh Nhân tràn ngập vẻ khinh thường.
“Một hòn đá vụn mà muốn làm tiền mừng à? Nghĩ hay quá đấy.”
Bà ta dừng một chút rồi nhìn thẳng Huỳnh Nhân tiếp tục nói.
“Tao nói cho mày biết, không có mười vạn tiền mừng thì đừng mong tham gia hôn lễ của con gái tao.”
Liễu Cảnh Nhiên vẫn luôn yên lặng nghe xong lời Liên Thúy Na thì đột nhiên lao vụt tới trước mặt, sau đó lấy tay đào bùn đất bẩn thỉu như thể chẳng thiết sống, tìm kiếm đá Lục Tùng huyết bị Liên Thúy Na vứt đi.
“Cảnh Nhiên. Con đang làm gì vậy hả?”
Lập tức, sắc mặt tất cả người nhà họ Liên đều thay đổi, Liên Thúy Na đầy lửa giận vọt tới trước mặt Liễu Cảnh Nhiên, cho cô một cái tát thật mạnh.
“Còn không dừng tay cho mẹ, vì một viên đá vụn mà con lại dám làm ra chuyện như này, con quên con là con dâu nhà họ Văn rồi hay sao!”
Bị cho một bạt tai nhưng Liễu Cảnh Nhiên vẫn như không có cảm giác, tiếp tục tìm viên đá.
“Ở đâu? Rơi ở đâu rồi…”
Tay của cô càng ngày càng bẩn, còn có vài hòn đá vụn sắc cạnh chọc vào cổ tay của cô ta, máu tươi chảy ra, nhưng cô vẫn tiếp tục bới.
Hai mắt cô ta đỏ bừng, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, nhưng cô ta chỉ cắn răng, không để mình khóc thành tiếng.
Một cảnh này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều cực kỳ xúc động, bao gồm cả Huỳnh Nhân và Lưu An. Ánh mắt họ nhìn Liễu Cảnh Nhiên đầy vẻ rung động, không ngờ cô ta lại có thể làm tới mức này.
Trước đây, anh và Liễu Cảnh Nhiên đúng là hoàn toàn ở phía đối lập nhau, Liễu Cảnh Nhiên cũng hận không thể giết chết anh, nhưng bây giờ, tất cả hận thù đều tan thành mây khói.
Phần da thịt nơi gò má của Văn Duy Thần giật giật, ánh mắt hung ác tột độ nhìn chằm chằm vào Liễu Cảnh Nhiên, trong hai mắt hiện rõ tia máu.
Nhưng anh ta vẫn nhịn được như cũ, vì kế lớn sau này của nhà họ Văn, anh ta không thể không nhịn.
“Không tìm thấy, không thấy…”
Hai mắt Liễu Cảnh Nhiên đầy tuyệt vọng, vừa đào, vừa lẩm bẩm.
Lúc này, một bàn tay nhẹ đặt lên vai cô ta, làm cho cả người Liễu Cảnh Nhiên khẽ run lên.
Cô ta cứng đờ quay đầu lại, Huỳnh Nhân bình tĩnh nhìn Liễu Cảnh Nhiên rồi lắc đầu.
“Đủ rồi, không cần tìm nữa.”
Đại viện nhà họ Liễu cỏ dại um tùm, rất nhiều đá, vừa nãy Liên Thúy Na tiện tay quẳng đi, không biết đã bị bà ta ném ra chỗ nào rồi.
Nhưng mà Liễu Cảnh Nhiên vẫn bướng bỉnh lắc đầu, không nói gì tiếp tục đào bới.
Huỳnh Nhân khẽ thở dài, cũng không khuyên nữa, chỉ chậm rãi đi về phía Văn Duy Thần.
Cộp Cộp Cộp.
Khắp nội viện đều vang vọng tiếng bước chân nặng nề của Huỳnh Nhân. Mỗi bước anh đi phát ra tiếng như tiếng búa tạ nện xuống, nhịp nhàng gõ vào tim mỗi người.
Văn Duy Thần thầm giật mình, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, anh ta nheo mắt nhìn Huỳnh Nhân đang đi về phía mình.
Anh ta biết rõ mình không thể lùi lại, nếu lùi thì chẳng khác nào chấp nhận rằng mình bị khí thế của anh dọa sợ.
“Tôi không muốn nói với Cảnh Nhiên, nhưng mà vẫn nên nói với anh.”
Cuối cùng, Huỳnh Nhân đi tới trước mặt Văn Duy Thần, anh hơi híp mắt, một luồng sát khí lạnh lẽo nồng đậm lướt qua.
Nhịp tim Văn Duy Thần rõ ràng đập nhanh hơn dưới ánh nhìn của Huỳnh Nhân, trên trán rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh, ngay cả đầu gối cũng run nhẹ.
Huỳnh Nhân nói đến đây thì hơi dừng, sau đó lạnh nhạt nói tám chữ.
“Đối xử với cô ấy tốt một chút.”
Nói xong, anh dẫn Lưu An bình thản rời khỏi đại viện nhà họ Liễu.
Huỳnh Nhân vừa đi, Văn Duy Thần lập tức như kẻ bị mất nước, hít thở từng hơi một.
Mồ hôi lạnh làm ướt quần áo của anh ta, khiến anh ta như vừa được vớt lên từ dưới nước vậy.
Ánh mắt anh ta ngập vẻ hoảng sợ, dường như chỉ cần Huỳnh Nhân đi muộn một giây thì anh ta sẽ không nhịn được ngã xuống vậy.
Chỉ anh ta tự biết, sau khi Huỳnh Nhân nói xong tám chữ ‘Đối xử với cô ấy tốt một chút’ thì còn nói một câu.
“Nếu không, tao sẽ cho mày muốn sống không được, muốn chết không xong.”
“Duy Thần à, Cảnh Nhiên chỉ tốt bụng chứ không có ý gì khác.”
Lúc này, Liên Thúy Na vội vàng chạy tới, lo lắng nói.
“Nhà họ Văn các con đừng hủy bỏ hôn ước.”
Liên Truyền Quốc, Liên Hồng Vân cũng căng thẳng nhìn Văn Duy Thần. Bây giờ, nhà họ Liên đang sống nhờ bám vào nhà họ Văn đấy. Nếu nhà họ Văn vì việc này mà hủy bỏ hôn ước, vậy nhà họ Liên thật sự là muốn khóc cũng không có chỗ khóc.
Văn Duy Thần cười cười, nói.
“Bố vợ mẹ vợ yên tâm, con sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà hủy bỏ hôn ước. Con không phải là loại người bụng dạ hẹp hòi.”
Nghe vậy, trái tim đang treo của cả nhà họ Liên mới thả xuống, thi nhau nịnh nọt.
“Không hổ là đại thiếu gia của gia tộc lớn, độ lượng hết mực.”
“Duy Thần, con đúng là mối duyên lành của Cảnh Nhiên mà.”
“Kim đồng ngọc nữ, một đôi trời sinh.”
Văn Duy Thần ngoảnh mặt làm ngơ với mấy lời nịnh nọt sáo rỗng này, anh ta cười nhạt, nói với đám người.
“Bố vợ mẹ vợ, các vị trưởng bối, nếu như các vị đã để mắt tới con, con cũng có một chuyện nhỏ cần các vị giúp đỡ.”
“Chuyện gì thế?”
Văn Duy Thần mỉm cười.
“Chúng ta vào nhà nói.”
Lúc này, sắc trời dần tối, bắt đầu mưa.
Gần đây mưa liên miên, không ai biết bao giờ lại bất chợt mưa to.
Ngay sau đó, tất cả mọi người trú dưới hiên, chỉ một mình Liễu Cảnh Nhiên vẫn ở trong mưa tìm Huyết Lục Tùng như cũ.
“Thế này, không ổn lắm nhỉ?”
Liên Thúy Na hơi lo lắng nhìn bóng người vẫn nhoài ra tìm kiếm, nói.
Ánh mắt Văn Duy Thần lóe lên một tia hung ác.
“Nếu như cô ấy đã muốn tìm thì cứ để cô ấy tìm đi, mọi người đừng gọi cô ấy vào!”
Nói xong, anh ta mặc kệ Liễu Cảnh Nhiên dầm mưa ướt đẫm mà bước vào phòng khách.
Đám người nhà họ Liên đưa mắt nhìn nhau, nhưng lại ngại lời của Văn Duy Thần nên đã thật sự mặc kệ Liễu Cảnh Nhiên.
Chỉ có Liên Thúy Na nghi ngờ quay đầu lại, nhìn bóng người Liễu Cảnh Nhiên một cái, trong lòng thầm nghĩ.
“Liều mạng cũng phải tìm về, lẽ nào hòn đá nát kia thật sự là bảo bối gì à?”
Bất chợt, Liễu Cảnh Nhiên hô lên một tiếng.
“Tìm được rồi!”
Trong tay cô cầm một hòn ngọc thạch màu máu, vốn đục ngầu xấu xí, nhưng nước mưa đã gột sạch lớp bẩn bên ngoài, lộ ra dáng vẻ vốn có.
Hoa văn màu máu vô cùng rõ ràng, tỏa sáng rực rỡ dưới cơn mưa đêm.
Hai mắt Liên Thúy Na lập tức căng ra nhìn, bà ta tin chắc đây là một hòn ngọc thạch thật.
Bên kia, Văn Duy Thần nhấp một ngụm trà, trong lúc vô ý đã hỏi trong đám người mà nhà họ Liễu hợp tác có ai là tai to mặt lớn không.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thi nhau lắc đầu phủ nhận.
Chỉ có Liễu Nham nghiêm nghị nhìn Văn Duy Thần, ánh mắt âm u.
Kẻ này, quả nhiên tiếp cận Cảnh Nhiên có mục đích.
Nhưng, nhân vật lớn mà Văn Duy Thần nói, ông chỉ biết một mình Huỳnh Nhân, tất cả đều là một mình thằng bé âm thầm giải quyết.
Buồn cười là, lời này bọn họ sẽ không bao giờ chịu tin.
“Vậy à…”
Trong mắt Văn Duy Thần hiện lên vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh lại lộ vẻ tươi cười.
“Con chỉ hỏi linh tinh chút thôi, trời không còn sớm nữa, con phải về rồi.”
“Cậu Văn, để tôi tiễn cậu.”
Liên Truyền Quốc lập tức lấy dù che mưa hộ tống Văn Duy Thần ra ngoài.
Lúc đi ngang qua đại viện, bọn họ phát hiện Liễu Cảnh Nhiên đã thôi không đào tìm nữa. Hai tay máu me đầm đìa của cô ta đang cẩn thận cầm một viên ngọc thạch màu máu, trên mặt mang theo nụ cười.
Văn Duy Thần lạnh nhạt nhìn rồi nặng nề hừ một tiếng, sau đó lên xe dưới sự hộ tống của Liên Truyền Quốc.
“Cảnh Nhiên, đưa hòn đá trong tay con cho mẹ xem một chút.”
Đúng lúc này, Liên Thúy Na che dù đi tới trước mặt Liễu Cảnh Nhiên, lạnh mặt nói.
“Mẹ lại muốn làm gì?”
Liễu Cảnh Nhiên lập tức cảnh giác giấu Lục Tùng huyết ra sau lưng.
Liên Thúy Na cười mỉa một cái, nói.
“Mẹ chỉ muốn xin lỗi, nhân tiện xem hòn đá kia mà thôi.”
“Thật không?”
Liễu Cảnh Nhiên nửa tin nửa ngờ đưa viên đá cho Liên Thúy Na.
Liên Thúy Na ôm ngọc thạch về phòng khách, sau đó gọi điện thoại.
“A lô, Trần đại sư, tôi là Thúy Na đây.”
Liên Thúy Na gọi cho một chuyên gia giám định ngọc nổi danh.
“Là thế này, bây giờ trong tay tôi có một viên đá, ông có thể xem giúp tôi nó có giá trị bao nhiêu vạn không?”
“Tôi chụp ảnh gửi tới đấy.”
Nói xong Liên Thúy Na chụp hình rồi yên lặng chờ tin tốt.
Chỉ lát sau, điện thoại vang lên, bên đầu dây truyền tới giọng nói đầy ngạc nhiên của chuyên gia giám định.
“Liên phu nhân, đây là Huyết Lục Tùng ngàn năm khó gặp đó, giá trị của nó chắc chắn từ ngàn vạn trở lên, bà giàu to rồi.”
Liên Thúy Na nghe vậy thì hô hấp lập tức trở lên dồn dập.