Trong lòng Huỳnh Nhân rất sốt ruột, Phùng Cẩn Mai bị thương nặng như vậy, anh nghĩ sau khi băng bó xong sẽ nói chuyện này với Liễu Phi Tuyết.
Tuy nhiên, chưa đợi anh nói với Liễu Phi Tuyết, Liễu Phi Tuyết đã đi xuống trước.
“Xin chào, tôi là vợ của Huỳnh Nhân, Liễu Phi Tuyết.”
“Phùng Cẩn Mai.”
Phùng Cẩn Mai tích chữ như vàng, nói ngắn gọn ra tên của mình
Thấy đối phương không nồng nhiệt, Liễu Phi Tuyết cũng chẳng khách sáo nữa, cô thản nhiên hỏi.
“Chị bị thương à?”
“Chút vết thương nhỏ thôi, không sao đâu.”
Giọng nói của Phùng Cẩn Mai âm trầm, cô đứng dậy khỏi ghế xô pha.
“Gây thêm phiền phức cho cô rồi, tôi sẽ đi ngay.”
Nói xong, cô ấy cố chịu đựng cơn đau đớn dữ dội, đứng dậy bước ra cửa.
Huỳnh Nhân không đành lòng. Lúc anh đang định mở miệng, ánh mắt Liễu Phi Tuyết lại trở nên bình thản.
“Đợi đã.”
Phùng Cẩn Mai quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Liễu Phi Tuyết.
Chỉ thấy vẻ mặt cô tức giận, nhẹ nhàng trách móc.
“Chị bị thương nặng như vậy còn đi được à?”
“Sao lại không được?”
Phùng Cẩn Mai nhướng mày, hỏi ngược lại.
“Vào với tôi đi.”
Liễu Phi Tuyết nhìn cô ấy một cái, xoay người đi về phía một gian phòng khách.
Thế nhưng, Phùng Cẩn Mai cũng không đi, cô ấy đứng nguyên tại chỗ.
“Không cần đâu, tôi đến nói với Huỳnh Nhân một vài tin tức. Bây giờ đã nói xong, tôi cũng nên đi rồi.”
Trong mắt Liễu Phi Tuyết hiện lên vẻ lạnh lùng, cô lạnh nhạt nói.
“Tôi nghĩ chị đã hiểu lầm gì đó. Tôi không có ý gì khác, chỉ là xuất phát từ ý tốt thôi.”
Giọng nói lạnh lẽo mang theo mệnh lệnh mạnh mẽ, nhưng sắc mặt Phùng Cẩn Mai lại thay đổi, sau đó rơi vào im lặng.
Lúc này, Huỳnh Nhân cũng nói.
“Vẫn nên ở lại đi, cho dù Phi Tuyết không nói, tôi cũng sẽ giữ chị lại.”
Phùng Cẩn Mai khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn đồng ý.
“Vậy được rồi, cảm ơn.”
Liễu Phi Tuyết không nói thêm gì nữa, cô đưa Phùng Cẩn Mai đến một phòng khách.
Lúc này đêm đã khuya, Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết lại trở về phòng.
“Phi Tuyết, anh…”
Huỳnh Nhân luôn cảm thấy áy náy trong lòng, ánh mắt phức tạp muốn giải thích với Liễu Phi Tuyết.
Liễu Phi Tuyết lại nhìn anh một cái, cô bình tĩnh nói.
“Chị ấy là chị dâu của anh đúng không?”
“Đúng thế.”
Huỳnh Nhân nhìn Liễu Phi Tuyết bằng ánh mắt khó hiểu, anh không hiểu sao cô lại hỏi đến vấn đề này.
Liễu Phi Tuyết mỉm cười đầy ẩn ý.
“Chị dâu của anh rất đẹp.”
Huỳnh Nhân như gặp phải đại địch, trong lòng càng thêm thấp thỏm. Anh lặng lẽ bò lên giường, cẩn thận nằm ngủ.
Anh biết, chắc chắn Liễu Phi Tuyết đã nhận ra điều gì đó.
Sau khi chật vật rời khỏi tháp Minh Châu, Đổng Ý Hành cũng không trở về nhà họ Đổng mà một mình đến quán bar nhỏ đứng tên anh ta uống rượu giải sầu đến tận nửa đêm.
Rượu đắng chảy vào cổ họng, Đổng Ý Hành chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Dưới tác dụng của cồn, cả khuôn mặt anh trở nên vặn vẹo.
Anh ta đã lớn đến từng này cũng chưa từng bị ai uy hiếp như thế. Nhất là suýt chút nữa đã bị ném xuống tháp Minh Châu, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi như trước.
Cạch.
Một ly vào bụng, anh ta đập mạnh xuống mặt bàn, chiếc ly pha lê lập tức vỡ tan.
“Huỳnh Nhân, Liễu Phi Tuyết, tôi muốn các người không được chết tử tế.”
Sắc mặt Đổng Ý Hành tái xanh, ánh mắt sắc bén. Bên trong quán rượu nhỏ không người vang vọng lời nguyền rủa cay độc, đáng sợ của anh ta.
Nhìn thời gian cũng đã rất muộn, anh ta vội đứng dậy, định trở về nhà họ Đổng.
Két.
Một chiếc Land Rover Range Rover cực lớn đậu trước cửa quán bar.
Thẩm Thanh Vân vội xuống xe, đi đến trước mặt Đổng Ý Hành.
“Ý Hành, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Còn xảy ra chuyện gì chứ?” Đổng Ý Hành u ám nói.
Hôm nay có thể nói chính là ngày đại hung của anh ta. Hạng mục xây thành đã nắm chắc phần thắng trong tay lại bị cướp mất thì cũng thôi, còn suýt chút chút bị Huỳnh Nhân ném khỏi tháp Minh Châu.
Nhưng chỉ thấy Thẩm Thanh Vân nghiêm túc nói.
“Chiếc xe mà Liễu Phi Tuyết và Huỳnh Nhân lái được tìm thấy ở vùng ngoại thành, nó bị đâm đến biến dạng thành một đống sắt vụn rồi.”
“Cái gì? Bọn họ gặp tai nạn xe.”
Lời nói của Thẩm Thanh Vân giống như một tiếng sấm, lập tức xua tan cơn say chếnh choáng của Đổng Ý Hành. Anh ta trợn to hai mắt.
“Đúng vậy.” Thẩm Thanh Vân gật đầu với vẻ mặt âm trầm.
“Ha ha ha, tốt lắm.”
Đổng Ý Hành đột nhiên bật cười một cách hung tợn.
“Không để bọn họ bàn giao hạng mục xây thành, cho tên phế vật dám ném tôi khỏi tháp Minh Châu…”
Thế nhưng, Thẩm Thanh Vân lại không cười, anh ta mặt không đổi sắc nói: “Cảnh sát sẽ điều tra rõ chuyện này, trên cơ bản đã loại trừ khả năng đây là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, mà là do con người gây ra.”
“Vậy thì sao?”
Đổng Ý Hành còn đang chìm đắm trong niềm vui Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết xảy ra tai nạn xe cộ, anh ta vẫn cười to.
Thế nhưng cười rồi cười, sau đó anh ta không cười nổi nữa. Thay vào đó là một nỗi sợ hãi sâu sắc kéo tới.
“Các người nghi ngờ là tôi làm?”
“Không phải chúng tôi, chỉ cần là người bình thường thì đều sẽ nghi ngờ anh.”
Thẩm Thanh Vân nghiêm túc nói.
“Anh vừa mới kết mối thù không thể hóa giải với Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết, anh không chỉ dùng đoạn video năm năm trước để ép cô ấy quỳ xuống, còn muốn trắng trợn cướp hạng mục xây thành của Tập đoàn Lệ Tinh. Trên đường trở về, bọn họ lập tức gặp tai nạn xe cộ, anh cảm thấy chuyện này là trùng hợp sao?”
Dừng một chút, Thẩm Thanh Vân lại nói.
“Hơn nữa, tôi đã nhờ người hỏi chuyện. Bọn họ tìm một tài xế riêng, người tài xế đó lái xe quá tốc độ, cuối cùng bị một chiếc xe tải lớn chạy ngược chiều đâm vào mấy lần.”
“Nhưng làm sao có thể chứng minh chuyện này là do tôi làm?”
Sắc mặt Đổng Ý Hành âm u đến mức có thể vặn ra nước. Mình vậy mà lại vô tình đội nồi chịu oan thay người ta.
“Không chỉ anh, ngay cả tôi cũng bị xếp vào danh sách tình nghi.”
Thẩm Thanh Vân thấp giọng nói.
“Lần này, chúng ta đều bị người ta cố ý lợi dụng.”
“Anh nghĩ chuyện này là ai làm?”
Trong mắt Đổng Ý Hành lướt qua một tia lạnh lẽo, anh ta đột nhiên hỏi.
Thẩm Thanh Vân chợt thở dài sâu xa.
“Đất Minh Châu này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, tìm tới tìm lui cũng chỉ có mấy người chúng ta. Hôm nay, trong tứ đại hào môn ở Minh Châu, có ai là chưa ra trận?”
Sắc mặt Đổng Ý Hành cũng trở nên âm u, anh ta nói ra tên một người.
“Nhan Thanh Thi nhà họ Nhan?”
“Còn một người nữa.”
Thẩm Thanh Vân nói.
“Nhà họ Thiều, Thiều Gia Nguyệt.”
“…”
Cùng lúc đó, ở tòa nhà Thiều Thị.
Ánh mắt Thiều Gia Nguyệt khóa chặt vào người đàn ông đẹp trai đang ngồi trước mặt cô ta, người đàn ông đẹp trai đó cũng híp mắt đánh giá Thiều Gia Nguyệt.
Mười mấy khẩu súng ở xung quanh đang nhắm vào đầu Thiều Gia Nguyệt và Thiều Nghiêm.
Thiều Nghiêm sợ đến nỗi hai chân run rẩy, nếu không phải bên cạnh có chị họ làm chỗ dựa, anh ta đã ngất đi từ lâu.
Thiều Gia Nguyệt lạnh lùng nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, lạnh giọng chất vấn.
“Liễu Bá Lai, anh có ý gì?”
“Không có gì, anh chỉ muốn nhắc nhở em một câu.”
Trong mắt Liễu Bá Lai lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Anh muốn em đối phó với em họ của anh, chứ không bảo em uy hiếp đến tính mạng của nó.”