Địa điểm tổ chức lễ cưới là sân khấu ngoài trời ở tầng cao nhất của du thuyền, có thể hóng gió sông Giang, thưởng thức rượu ngon, tận hưởng cảnh đêm rực rỡ của Thẩm Minh, nếu như còn được ôm hai ba cô gái duyên dáng thướt tha trong lòng, vậy thì cuộc đời cơ bản đã được toại nguyện.
Đây cũng chính là điểm hút khách của số một Thẩm Minh.
Ba người Liễu Nham bước vào sân khấu ngoài trời, khắp nơi đều có thể thấy trai tài gái sắc ăn mặc lộng lẫy, tụm năm tụm ba lại với nhau trò chuyện hỏi han.
Những người này không ai không phải là cậu ấm cô chiêu nhà quyền thế, bình thường muốn gặp cũng không gặp được.
Liễu Nham tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống, điều khiến bọn họ kinh ngạc là chỗ ngồi của bọn họ lại ở hàng phía trên, ở vị trí chính giữa.
Như thế làm các gia tộc khác ít nhiều gì cũng không hài lòng lắm, dựa vào đâu mà một gia tộc sắp phá sản lại có thể chiếm vị trí chính giữa?
"Thời gian vẫn còn sớm, mẹ, chúng ta đi dạo trước đi." Liễu Cảnh Nhiên vô cùng thèm khát quan sát cảnh tượng xa hoa xung quanh, kích động nói.
"Được." Liên Thuý Na vui vẻ đồng ý.
Bỗng nhiên giống như nhớ ra chuyện gì đó, bà ta lại nhắc nhở đầy ẩn ý: "Cảnh Nhiên, con phải biết nắm bắt cơ hội, ở đây nhiều cậu ấm người thừa kế như vậy, nếu như con có thể làm quen với một hai người, như vậy lại càng tốt."
Liễu Cảnh Nhiên mỉm cười ngọt ngào nói: "Yên tâm đi mẹ, con đã trang điểm kỹ càng rồi."
"Hừ, cũng không biết là ai tìm cái đồ ăn cháo đá bát biết người biết mặt nhưng không biết lòng đó về." Liễu Nham lại lạnh lùng hừ một tiếng.
Biết Liễu Nham nhắc đến chuyện của Phúc Hoàng, Liên Thuý Na không khỏi xấu hổ nói: "Nhiều người như vậy cũng có lúc nhìn nhầm, hơn nữa ông một lòng xem trọng Huỳnh Nhân, năm năm trước cũng không phải cậu ta chạy trốn khỏi lễ cưới của nhà họ Thiều sao? Bây giờ trở về vẫn là đồ rác rưởi vô dụng thôi!"
Càng nói giọng điệu Liên Thuý Na lại càng mỉa mai hơn.
Vẻ mặt Liễu Nham chợt cứng đờ, hung hăng hừ một tiếng.
"Nhắc đến đồ vô dụng đó, cũng không biết đã đi chưa..."
Liên Thuý Na được nước làm tới, lải nhải không thôi nói: "Chỉ dựa vào cậu ta cũng muốn vào số một Thẩm Minh, không biết lượng sức mình."
Reng reng reng...
Vừa thấy cuộc gọi đến, Liễu Nham chợt trở nên nghiêm túc, giọng điệu kính trọng nói: "Alo, thư ký Giang?"
"Ông Liễu, tôi thay mặt cho tập đoàn Lệ Tinh đưa ra vài điều khoản trong thời gian hợp tác, nhà họ Liễu các ông phải tuân thủ các yêu cầu..."
Trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ.
"Vâng vâng vâng... tôi nhất định sẽ tuân thủ." Liễu Nham liên tục gật đầu.
"Ai đó?" Liên Thuý Na ngạc nhiên hỏi.
Thư ký Lý của Lệ Tinh, cô ta đưa ra vài yêu cầu với nhà họ Liễu chúng ta."
Liễu Nham cười gượng nói: "Trong ba ngày phải chỉnh sửa xong kế hoạch thiết kế bao bì của Thiên Sứ, trong vòng nửa tháng phải tìm được diễn viên nữ thích hợp đứng ra làm đại diện, ngoài ra, người đại diện nhà họ Liễu hợp tác phải là Huỳnh Nhân, những người khác đều không được."
"Cái gì?"
Hai điều trước còn có thể chấp nhận được, điều cuối cùng khiến Liễu Cảnh Nhiên hét lên thành tiếng: "Dựa vào đâu? Không phải đã nói dự án này do ba người chúng ta phụ trách rồi sao?"
Vẻ mặt Liên Thuý Na cũng vô cùng khó coi, bên trong dự án này rất béo bở, như thế chẳng phải không hưởng được gì rồi sao?
"Cũng hết cách, ai bảo Lệ Tinh là ông chủ chứ?"
Liễu Nham nói: "Bên phía Huỳnh Nhân tôi lại đi nói chuyện với nó, bảo nó giúp một tay, ôi... biết trước thì đã dẫn nó vào đây chung rồi, cũng tại cái miệng khinh bỉ của hai người!"
Những lời này nói ra khiến vẻ mặt Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na thay đổi liên tục, bỗng nhiên trong lòng cũng hơi hối hận.
"Cậu cả Thiều đến rồi..."
Đúng vào lúc này, một người đàn ông vóc dáng cao ráo, gương mặt lịch lãm bước vào, trông anh ta giống như mặt trăng nằm giữa các vì sao, được các cậu ấm cô chiêu vây quanh ở giữa.
Thành phố Thẩm Minh có tổng cộng bốn nhà quyền thế lớn là nhà họ Thiều, Thẩm, Nhan và nhà họ Đổng, nhưng hôm nay chỉ có người nhà họ Thiều đến, ba nhà còn lại không có ai đi.
Vì vậy Thiều Hải Hà chính là ngôi sao bắt mắt nhất ở đây, hầu như tất cả các gia tộc đều muốn qua lại thân thiết với Thiều Hải Hà.
Thế nhưng, điều khiến người ta bất ngờ là chỗ ngồi của Thiều Hải Hà lại cùng bàn với nhà họ Liễu.
Vào lúc hai bên đưa mắt nhìn nhau, mọi người đều sững sờ.
Thiều Hải Hà phản ứng lại trước, anh ta híp mắt nhìn Liễu Nham nói: "Tôi có thể nói đây là oan gia ngõ hẹp không?"
"Hừ."
Liễu Nham lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không trả lời lại.
"Nghe nói nhà họ Liễu các ông dám đánh liều tranh đấu thầu với nhà họ Thiều tôi đúng không? Hay lắm..."
Ánh mắt Thiều Hải Hà hiện lên vẻ sắc sảo, lạnh lùng nói tiếp: "Có tôi ở đây, nhà họ Liễu các ông đừng hòng hoàn thành dự án."
Vừa dứt lời, ba người nhà Liễu Nham đều thay đổi nét mặt.
Chuyện cạnh tranh đấu thầu còn chọc giận đến nhà họ Thiều sao?
Đúng vào lúc này, một khúc nhạc vui vẻ êm tai vang lên, lễ cưới chính thức bắt đầu.
Người chủ trì bước lên trên sân khấu, người đó lại là giám đốc Hoắc của số một Thẩm Minh.
Ánh mắt anh ta lướt qua tất cả mọi người, khẽ mỉm cười nói: "Rất vui được làm người chủ trì cho lễ cưới của cô dâu và chú rể, đây là một ngày đáng tự hào nhất trong cuộc đời tôi, cả đời này tôi sẽ mãi không bao giờ quên."
"Trên đời, điều khiến người ta tiếc nuối nhất chính là bỏ lỡ duyên phận, điều đáng để khắc ghi nhất cũng chính là gặp lại duyên phận."
Giám đốc Triệu phát huy khả năng của mình, giọng nói nhẹ nhàng vang lên cùng tiếng nhạc, tô điểm thêm cho bầu không khí rất nhiều: "Năm năm trước, vào lúc anh chán nản nhất, tình cờ gặp được cô, anh phó thác mọi thứ cho cô. Năm nay sau, anh vinh quang trở về, anh muốn để cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời."
"Tiếp theo, xin mời cô dâu chú rể bước ra!"
Âm nhạc chợt thay đổi, trở thành khúc nhạc cưới thiên liêng trang trọng.
Bỗng chốc tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na cũng đang vỗ tay, nhưng vẻ mặt bọn họ rất kỳ lạ.
"Mẹ, sao con cảm thấy câu chuyện này lại giống chuyện Huỳnh Nhân kể ở buổi đấu thầu vậy?"
"Mẹ cũng thấy vậy."
Liên Thuý Na cũng gật đầu, nhưng vẻ mặt rất thoải mái nói: "Theo mẹ thấy, không biết thằng nhãi Huỳnh Nhân nghe được câu chuyện đó ở đâu rồi mượn chuyện để kể thôi."
"Nói cũng đúng."
Liễu Cảnh Nhiên lại khôi phục lại vẻ mặt lúc đầu, càng ra sức vỗ tay nhiệt tình hơn.
Tối hôm nay, cô ta chắc chắn sẽ làm thân với chú rể.
Bừng bừng bừng!
Vô số ánh đèn chiếu thẳng về phía trước.
Nơi ánh sáng đang tập trung lại, có một bóng dáng xinh đẹp yêu kiều động lòng người đang từ từ bước ra.
Cô mặc một chiếc váy cưới lộng lẫy, tà váy dài buông trên mặt đất, xinh đẹp như tiên giáng trần.
Đầu đội vương miện kim cương, có thể nói cô là cô gái nổi bật nhất ở nơi này.
Cô còn dắt theo một bé gái xinh xắn đáng yêu.
Cô bé mặc một chiếc váy lụa trẻ con được đặt may của thương hiệu Pronovias, chân mang đôi giày công chúa màu trắng, trên đầu còn đội một vòng hoa làm bằng hoa tươi, trông giống hệt như thiên sứ nhỏ giáng trần.
Đó chính là Liễu Phi Tuyết và Huỳnh Như.
Liễu Phi Tuyết nhìn thẳng về phía trước, còn cô bé lần đầu tham dự lễ cưới lại không hề thấy lạ lẫm, trái lại còn mở to đôi mắt tò mò nhìn xung quanh.
Vào lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người hai mẹ con Liễu Phi Tuyết.
"Chủ tịch Liễu, cô dâu lại là Chủ tịch Liễu của tập đoàn Lệ Tinh!"
Liễu Nham trừng to đôi mắt ngạc nhiên, không thể tin được nhìn cô gái xinh đẹp đang được bao phủ bởi ánh đèn.
Mẹ con Liễu Cảnh Nhiên cũng giống như gặp quỷ, không ngờ cô dâu lại là Liễu Phi Tuyết.
Tất cả mọi người đều đang vỗ tay, chỉ có mình Thiều Hải Hà nổi giận đùng đùng, vẻ mặt u ám cực kỳ khó coi.
Giám đốc Triệu khẽ mỉm cười nói với Liễu Phi Tuyết: "Cô Liễu, mời cô lên đài ngắm cảnh, chú rể đang đợi cô ở trên đó."
"Được." Liễu Phi Tuyết gật đầu cười đáp, sau đó bước lên đài ngắm cảnh trước vô số ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái con nhà quyền thế.
Buổi tiệc ngoài trời trên tầng cao nhất của số một Thẩm Minh, ngoài bữa tiệc ra còn thiết kế một đài ngắm cảnh, cách mặt đất mười mét.
Từ trên cao nhìn ra xa, đứng trên chỗ cao nhất của đài ngắm cảnh có thể thưởng thức cảnh đêm của cả thành phố Thẩm Minh.
Liễu Phi Tuyết vào thang máy, lên đến đỉnh của đài ngắm cảnh.
Dưới đất trải thảm đỏ sang trọng, bên trên rải đầy hoa hồng tượng trưng cho tình yêu.
Một bóng người cao ráo mặc quân phục, đang đứng chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào cảnh đêm của thành phố Thẩm Minh.
Liễu Phi Tuyết đang định gọi tên Huỳnh Nhân, trên sông Thẩm Minh lại vang lên tiếng động lớn.
Ầm!
Dưới ánh nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của mọi người, một chiếc tàu chiến khổng lồ xé tan mặt sông, đạp gió rẽ sóng lao về phía bên này.
Số một Thẩm Minh bỗng chốc lại nhỏ bé như con kiến trước mặt chiếc tàu chiến đó.
Khách khứa của buổi tiệc vẫn chưa kịp khôi phục lại tinh thần, đã bị từng tiếng nổ vang làm bừng tỉnh.
"Không phải chỉ có một chiếc tàu chiến!" Có người sợ hãi thốt lên.
Ầm ầm ầm...
Cả sông Thẩm Minh dường như bị khuấy động cuộn trào lên, mặt sông lay động dữ dội, năm mươi chiếc tàu chiến xa hoa vây quanh số một Thẩm Minh cách đó một trăm mét.
Tàu xếp thành hàng, chiếm giữ cả con sông Thẩm Minh.
Trên tàu chiến đông nghịt, toàn là những người lính nghị lực kiên cường.
Bọn họ vác súng ống sắc lạnh, trên người mặc quân phục xanh đậm tượng trưng cho biển lớn mênh mông, sống lưng thẳng tắp, mặt sắc như dao, nhìn chằm chằm vào người đàn ông vĩ đại đang đứng ở nơi cao nhất trên số một Thẩm Minh, bọn họ chờ mệnh lệnh của anh.