Tiểu Như không hề biết gì về việc mình bị bắt cóc. Trên đường về cứ luôn miệng kể chuyện buổi sáng đi công viên giải trí với Liễu Thụy Hoa.
Trông thấy con gái không bị ảnh hưởng gì, Huỳnh Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm. Điều anh sợ nhất trong vụ bắt cóc lần này chính là Tiểu Như bị ám ảnh suốt đời.
Lưu An lái xe, rất nhanh đã đến Tử Viên
Liễu Phi Tuyết và Liễu Thụy Hoa ngồi trên ghế sô pha không nói một lời, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Phi Tuyết, anh về rồi đây.” Huỳnh Nhân vừa đẩy cửa ra vừa nói.
Nghe thấy giọng của Huỳnh Nhân, Liễu Phi Tuyết và Liễu Thụy Hoa theo phản xạ lập tức đứng lên, lo lắng hỏi.
“Tiểu Như đâu? Tiểu Như thế nào rồi.”
Huỳnh Nhân vẫy tay, Tiểu Như nhảy nhót chạy vào có vẻ vẫn chơi chưa đã. Cô bé mỉm cười ngọt ngào thưa.
“Mẹ, dì nhỏ.”
“Tiểu Như.”
Thấy Tiểu Như không hề hấn gì, Liễu Phi Tuyết và Liễu Thụy Hoa lập tức kích động chạy đến trước mặt Tiểu Như, bế Tiểu Như lên, lo lắng kiểm tra.
“Tiểu Như, con không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”
Tiểu Như ngẩn ra.
“Mẹ, mẹ sao vậy? Con đâu có chuyện gì."
Xác định trên người Tiểu Như không có bất kỳ vết thương nào, tâm lý cũng không bị ảnh hưởng, Liễu Phi Tuyết mới yên tâm. Cô ôm chặt Tiểu Như, hai mắt nhắm nghiền.
“Thật tốt quá, con không sao cả. Mẹ lo lắng chết đi được.”
Liễu Thụy Hoa nhìn thấy Tiểu Như bình an vô sự, vui mừng đến bật khóc. Nhìn ánh mắt của Huỳnh Nhân, trong lòng cô ấy thấy áy náy vô cùng.
“Anh rể, xin lỗi, em…”
Huỳnh Nhân xua tay.
“Không cần nói gì cả. Chuyện cũng đã qua rồi. Quan trọng nhất là Tiểu Như không sao.”
Môi Liễu Thụy Hoa mấp máy, như thể muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời. Cũng không biết do mừng quá hay là tự trách bản thân mà hai mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống như mưa.
Liễu Phi Tuyết thấy thế, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, lau nước mắt cho cô ấy. “Được rồi, em đừng tự trách nữa. Chuyện này cũng không trách em được.”
“Cảm ơn chị, anh rể……”
Liễu Thụy Hoa vừa nói cảm ơn xong thì càng khóc to hơn, trong lòng vô cùng tự trách.
Tiểu Như bị người ta bắt đi cũng do bản thân không trông nom cẩn thận. Nếu không có anh rể, cô ấy đã gây ra tội lỗi cả đời cũng không thể tha thứ. Thế mà cả chị và anh rể cũng đều không trách cứ gì cô ấy.
Còn mình thì lại nảy sinh ý đồ tranh anh rể với chị gái, điều này khiến trong lòng Liễu Thụy Hoa áy náy không thôi.
Chơi cả ngày nên Tiểu Như ngủ rất nhanh. Chờ con gái ngủ say, Liễu Phi Tuyết mới nhìn Huỳnh Nhân nói cảm ơn.
“Hôm nay thật là cảm ơn anh. Nếu không nhờ anh em cũng không biết sau này phải sống thế nào…”
Không chờ Liễu Phi Tuyết nói xong, Huỳnh Nhân đã nhẹ nhàng che miệng cô, lắc đầu nói.
“Hai người một người là vợ một người là con gái anh. Em và con là hai người quan trọng nhất đối với anh. Anh sẵn sàng vì hai người làm bất cứ chuyện gì.”
Mắt Liễu Phi Tuyết đỏ hoe, mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Cô không phải là người giỏi bày tỏ cảm xúc. Trong lòng rõ ràng rất cảm ơn Huỳnh Nhân, nhưng không biết làm thế nào để anh hiểu. Cuối cùng đành chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc Liễu Phi Tuyết đi vào nhà vệ sinh, Tiểu Như đang nhắm mắt bỗng nhiên lại mở mắt ra, tinh nghịch nháy mắt với Huỳnh Nhân.
Huỳnh Nhân kinh ngạc.
“Thì ra con chưa ngủ à?”
Tiểu Như lắc đầu, ngoan ngoãn nói.
“Ba mẹ không ngủ thì con không ngủ được.”
Huỳnh Nhân vui vẻ bế thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Như đặt lên đùi mình.
Cô nhóc vẻ mặt gian manh nhìn về hướng nhà vệ sinh. Giọng non nớt nói với Huỳnh Nhân.
“Hiện giờ mẹ vẫn còn sợ hãi, ba phải làm cho mẹ cười đi.”
Huỳnh Nhân sửng sốt, rồi cười khổ não.
“Ba phải làm sao mẹ mới cười?”
“Rất đơn giản. Ba chỉ cần nắm tay mẹ gọi là bà xã, vậy là được rồi.”
Huỳnh Nhân trợn tròn mắt nhìn Tiểu Như, nghĩ thầm con gái chỉ mới năm tuổi sao lại hiểu rõ những chuyện về mặt này?
Anh chợt nhớ đến lời của Liễu Thụy Hoa trong lòng thầm sửng sốt. Chẳng lẽ thật sự là di truyền kép.
Lúc này, Liễu Phi Tuyết đã đi ra, nhưng vẫn còn đang chìm trong nỗi ám ảnh Tiểu Như suýt nữa thì xảy ra chuyện, nên hai mắt vẫn còn đỏ.
“Bà xã.”
Huỳnh Nhân bỗng nhiên đến trước mặt Liễu Phi Tuyết, hơi ngượng ngùng gọi. “Bà xã.”
Cách xưng hô thân mật như vậy, dù là Huỳnh Nhân cũng cảm thấy hơi xấu hổ và thấp thỏm.
Liễu Phi Tuyết càng kinh ngạc đến tròn xoe mắt. Sửng sốt một lúc mới đỏ mặt trách anh.
“Anh gọi linh tinh gì vậy. Để Tiểu Như nghe được thì phải làm sao?”
Tiểu Như trùm chăm lên đầu, nhắm mắt nói.
“Tiểu Như ngủ rồi, không nghe được gì hết.”
Liễu Phi Tuyết ngơ ngác nhìn Tiểu Như đang trốn trong chăn. Lúc này mới nhận ra đây là kế hoạch của Tiểu Như, cô liền giả vờ tức giận nói.
“Hay quá nhỉ. Trễ vậy rồi vẫn chưa ngủ. Xem ra mẹ không đánh mông con là không được”
Tiểu Như lập tức quấn chăn lăn đến sau lưng Huỳnh Nhân, cười khanh khách nói.
“Con không sợ, con có ba, ba sẽ bảo vệ con.”
Liễu Phi Tuyết mỉm cười, leo lên giường ôm lấy Tiểu Như mà cù cô bé.
Nhìn thấy hai mẹ con vui vẻ đùa giỡn với nhau, Huỳnh Nhân cũng mỉm cười nhưng trong lòng càng thêm kiên quyết.
Cho dù mất đi tất cả, cho dù đối đầu với cả thiên hạ, cũng phải bảo vệ nụ cười của họ.
Đùa giỡn một hồi, Liễu Phi Tuyết và Tiểu Như phải đi ngủ rồi, Huỳnh Nhân cũng định đi nằm.
Tuy nhiên, vừa rửa mặt xong thì nghe thấy dưới lầu có tiếng chuông cửa ‘Ding Dong’
Huỳnh Nhân nghi hoặc. Đã trễ thế này lại còn ai đến nữa?
Liễu Phi Tuyết luôn đi về một mình, hơn nữa các căn biệt thự trong Tử Viên đều cách nhau khá xa, nên không thể nào là hàng xóm
Liễu Phi Tuyết đang định xuống lầu mở cửa thì Huỳnh Nhân đã ngăn cô lại. “Để anh đi cho.”
Nói xong, anh từ từ bước xuống cầu thang.
Anh không lập tức đi mở cửa, mà liếc nhìn camera.
Trước cổng không có ai.
Thấy thế, đôi mắt Huỳnh Nhân hơi nheo lại. Đêm nay đã có quá nhiều chuyện ly kỳ, anh không thể không lưu ý.
Ánh mắt sắc bén, cả người căng chặt, anh hít sâu một hơi, rồi đột nhiên mở cửa.
Khoảnh khắc vừa mở cửa, một bóng đen lao thẳng về phía Huỳnh Nhân.
“Đi chết đi.”
Huỳnh Nhân còn tưởng rằng lại có sát thủ muốn hại gia đình mình nên ánh mắt ngập tràn sát khí. Vừa định ra tay thì một mùi hương tao nhã quen thuộc bay vào mũi.
Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc quần áo bó sát màu đen đã nằm gọn trong lòng.
Hai mắt cô ấy nhắm chặt, yếu ớt nằm trong vòng tay của Huỳnh Nhân, dường như xem Huỳnh Nhân là bến đỗ cuối cùng.
Huỳnh Nhân sửng sốt tức thì. Nhưng điều khiến anh sửng sốt không phải là có phụ nữ nhào vào lòng anh, mà là trên người cô gái mặc đồ da bó sát này dính đầy máu.
Cả người từ trên xuống dưới có mười mấy vết thương do đao gây ra, máu vẫn đang chảy.
Huỳnh Nhân lật cô gái lại, vừa nhìn rõ khuôn mặt thì như bị sét đánh, khiếp sợ không thôi.
“Cẩn Mai?.”