Tòa nhà Quốc Tế, tập đoàn Long Đằng.
Sắc mặt Thiều Hải Hà lo lắng đi qua đi lại trong văn phòng chủ tịch, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ treo trên tường, giống như đang chờ đợi người nào đó.
Đúng lúc này cửa mở ra, khuôn mặt Thiều Hải Hà lập tức trở nên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, theo phản xạ quay lại nhìn.
Chẳng qua sau khi thấy người vào là Liễu Cảnh Nhiên liền trở nên thất vọng.
“Sao cô lại tới đây?” Thiều Hải Hà liếc nhìn Liễu Cảnh Nhiên, giọng nói có chút không vui hỏi.
Liễu Cảnh Nhiên đối với giọng điệu của Thiều Hải Hà có chút không hài lòng, từ sau khi cô ta trở thành người phụ nữ của Duy Thần, cô ta cảm thấy địa vị của mình được tăng lên, ngay cả khi Thiều Hải Hà tức giận cũng phải khách khí với mình.
Nhưng cô ta cũng không tức giận, chỉ nói rõ mục đích đến của mình.
“Chủ tịch Thiều, tôi đến đây là muốn hỏi tôi đã giúp đỡ Long Đằng lấy được hạng mục xây dựng, đến lúc đó tôi được bao nhiêu lợi nhuận.”
Thiều Hải Hà nhíu mày, trong lòng càng khó chịu đối với Liễu Cảnh Nhiên hơn, trong đầu định không phân chia lợi nhuận.
Liễu Cảnh Nhiên đối với anh ta lúc đó mà nói chỉ giống như bức tranh vẽ hình bánh mì cỡ lớn, không muốn dựa vào Liễu Cảnh Nhiên để lấy được hạng mục xây dựng, ai mà ngờ Liễu Cảnh Nhiên lại trở thành người phụ nữ của cậu Văn, điều này làm cho Thiều Hải Hà cảm thấy có chút khó khăn.
Anh ta im lặng trong chốc lát, nói.
“Kiếm được tiền từ hạng mục xây dựng, nhất định tôi sẽ không bạc đãi cô, sẽ chia cho cô hai phần lợi nhuận.”
Ở trong mắt anh ta, hai phần lợi nhuận này đã là quá nhiều rồi.
Hạng mục xây dựng kiến trúc thượng tầng này là do thành phố Minh Châu phê duyệt, đồng nghĩa với việc là thành phố Minh Châu góp một viên gạch, không chỉ có kiếm được tiền, mà còn có thể giành được danh tiếng tốt, là cơ hội hiếm có.
Đừng nhìn thấy chỉ có hai phần lợi nhuận mà chê, nếu mọi việc tiến triển thuận lợi thì trong nháy mắt Liễu Cảnh Nhiên sẽ trở thành một người giàu có.
Tuy nhiên Liễu Cảnh Nhiên lại nhíu lông mày, giọng nói tăng lên cao đến quãng tám nói.
“Chỉ có hai phần? Có phải quá ít không?”
“Cô muốn bao nhiêu?”
Sắc mặt Thiều Hải Hà trầm xuống.
Chia cho cô ta hai phần đã là nhượng bộ rất lớn rồi, không ngờ lần này Liễu Cảnh Nhiên lại không biết tốt xấu như vậy.
“Ít nhất là mười phần.”
Liễu Cảnh Nhiên hùng hồn nói với Thiều Hải Hà.
“Bây giờ Duy Thần đang là bạn trai của tôi, nếu không có tôi thì anh nghĩ rằng anh có thể lấy được hạng mục xây dựng như mong muốn sao?”
“Không có khả năng!”
Sắc mặt Thiều Hải Hà lập tức trầm xuống.
“Cô nghĩ tìm được một người bạn trai tốt là có thể cưỡi lên trên đầu tôi sao?”
Trên người Thiều Hải Hà tỏa ra một loại sát khí nồng đậm, khiến Liễu Cảnh Nhiên hoảng sợ hơi lùi về phía sau.
Đang định nói thì bỗng nhiên thư ký vội vàng chạy đến.
“Chủ tịch, cậu Văn đến.”
Ngay lập tức vẻ lạnh lùng trên gương mặt Thiều Hải Hà biến mất không còn một chút dấu vết nào, vui vẻ nói.
“Cuối cùng cũng đến, mau mời anh ta vào đây.”
Thư ký gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Biết bạn trai mình đến đây, Liễu Cảnh Nhiên cũng không còn sợ hãi nữa, hung dữ nói.
“Đợi lát nữa rồi bàn bạc lại, tôi có thể khiến bạn trai tôi đưa hạng mục xây dựng cho anh, cũng có thể khiến anh ấy lấy lại hạng mục xây dựng.”
Thiều Hải Hà lạnh lùng liếc nhìn Liễu Cảnh Nhiên một cái, không nói gì mà chỉ im lặng đợi Duy Thần đi vào.
Rất nhanh đã thấy Văn Duy Thần mặc một bộ âu phục đi đằng sau thư ký tươi cười bước vào.
“Anh Duy Thần.”
Liễu Cảnh Nhiên lập tức nở nụ cười ngọt ngào, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay của Văn Duy Thần.
Văn Duy Thần có chút ghét bỏ liếc nhìn Liễu Cảnh Nhiên một cái, nhưng cuối cùng cũng không đẩy cô ta ra, Liễu Cảnh Nhiên lập tức liếc mắt ra oai nhìn Thiều Hải Hà cảnh cáo.
Thiều Hải Hà rất bình tĩnh nhìn cô ta một cái, lựa chọn bỏ qua không thèm để ý, sau đó cố nặn ra nụ cười vui vẻ hỏi.
“Anh Văn có mang theo hợp đồng đến đây không?”
“Tất nhiên rồi, chuyện quan trọng như vậy sao tôi có thể quên được cơ chứ?”
Văn Duy Thần cười to mấy tiếng, sau đó mang một tập tài liệu đưa đến trước mặt Thiều Hải Hà nói.
“ Cậu Hải Hà, cậu xem điều khoản hợp đồng này có vấn đề gì hay không, nếu không có vấn đề gì thì ký tên xuống phía dưới.”
“Ngoài ra, cậu Hải Hà có thể hỏi giúp tôi khi nào cô Thiều có thời gian được không?”
Thiều Hải Hà nhận lấy điều khoản hợp đồng như lấy được vật quý báu, hòn đá trong lòng cũng thả xuống hoàn toàn, ánh mắt mang theo sự vội vã và sốt ruột nói.
“Đương nhiên rồi, chỉ là dạo gần đây em họ có chút chuyện bận, đợi một khoảng thời gian nữa, tôi nhất định sẽ báo lại cho anh Văn biết.”
“Vậy thì xin cảm ơn cậu Hải Hà.”
Văn Duy Thần tươi cười nhã nhặn nhưng trong mắt lại hiện lên sự lạnh lùng, anh ta cũng nhìn thấy Thiều Hải Hà tuyệt nhiên không có đề cập qua chuyện của mình với Gia Nguyệt, chỉ làm qua loa cho có mà thôi.
Nhà họ Văn mở rộng thị trường ở Minh Châu, con đường nhanh nhất là hợp tác cùng với Thiều Gia Nguyệt của nhà họ Tống, nếu chỉ trông đợi vào một mình Văn Duy Thần thì nhất định sẽ không thể gặp được Thiều Gia Nguyệt, chỉ có để cho người nhà họ Thiều, Thiều Hải Hà giới thiệu, nếu không phải vì như vậy thì anh ta đã dùng một cú đá đá bay Thiều Hải Hà ra xa từ lâu rồi.
Chẳng qua là dùng mấy hạng mục nhỏ của nhà họ Văn để đổi lấy sự tin tưởng của Thiều Hải Hà cũng coi như có giá trị.
Văn Duy Thần nghĩ như vậy cho nên nụ cười trên mặt lại tươi thêm vài phần, ánh mắt cũng mất đi vẻ khinh thường.
Mặt mày Thiều Hải Hà hồng hào mở hợp đồng ra đọc, vẻ mặt Liễu Cảnh Nhiên cũng mong chờ Thiều Hải Hà ký tên, đầu tiên phải nắm chắc được hạng mục trước đã, như vậy cô ta mới được chia tiền.
Nhưng khi nhìn thấy hợp đồng, nụ cười trên gương mặt Thiều Hải Hà chợt khựng lại, cuối cùng thu lại nụ cười, thay vào đó là vẻ mặt u ám.
Khóe mắt anh ta run rẩy dữ dội, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ngay cả cổ tay đang cầm hợp đồng cũng bắt đầu run rẩy, vò nát trang giấy.
“Có chuyện gì vậy cậu Hải Hà?” Vẻ mặt Văn Duy Thần lo lắng hỏi.
Ánh mắt Liễu Cảnh Nhiên cũng nghi ngờ nhìn chằm chằm Thiều Hải Hà, nhìn sắc mặt anh ta có chút không ổn.
Thiều Hải Hà còn chưa đọc xong bản hợp đồng, hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn Văn Duy Thần nói.
“Anh Văn, anh đang đùa tôi sao?”
Văn Duy Thần vừa nghe thấy lời này thì không hiểu chuyện gì.
“Ý của cậu Hải Hà là sao?”
“Cái gì mà có ý gì chứ?”
Thiều Hải Hà lập tức bốc hỏa, bộp một tiếng, ném thẳng bản hợp đồng kia lên mặt Văn Duy Thần, tức giận nói.
“Đây không phải là hợp đồng hạng mục xây dựng, mà chỉ là một hạng mục nhỏ có lợi ích cực kỳ cực kỳ nhỏ! Anh dám lấy cái hợp đồng chó má này ra để đánh lừa tôi sao?”
“Cái gì?”
Nghe thấy Thiều Hải Hà nói xong, sắc mặt Liễu Cảnh Nhiên cũng thay đổi, cầm lấy bản hợp đồng bị vò nát lên đọc kỹ. Ngôn Tình Sắc
Sau khi đọc xong, sắc mặt của Liễu Cảnh Nhiên cũng co giật dữ dội,cả người hơi run rẩy.
“Cái này...vốn dĩ không phải là hạng mục xây dựng mà cấp trên phê duyệt.”
Cô ta dừng lại một chút giống như nhớ ra cái gì đó, lại thu lại nụ cười, quay đầu nhìn về phía Văn Duy Thần đang ngồi.
“Anh Duy Thần đừng đùa nữa, em biết là anh muốn cho chúng em một sự bất ngờ nho nhỏ, mau lấy bản hợp đồng hạng mục xây dựng ra đi.”
Văn Duy Thần nghe thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Liễu Cảnh Nhiên và Thiều Hải Hà nói.
“Không phải các người muốn lấy một hạng mục nhỏ từ nhà họ Văn ra sao, tôi đã đưa cho các người...”
“Tôi, mẹ nó chứ bà nội nhà anh!”
Không đợi Văn Duy Thần nói hết câu, Thiều Hải Hà đã rít lên cắt đứt lời nói của Văn Duy Thần.
Rồi sau đó giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Liễu Cảnh Nhiên, chất chứa sự căm tức, hoàn toàn bùng nổ.
“Rốt cuộc cô đã nói với anh ta như thế nào, cái tôi muốn chính là hạng mục xây dựng, là công văn của hạng mục xây dựng mà cấp trên đã phê duyệt xuống, chứ không phải cái hạng mục nhỏ chó má thế này!”