Chương 565: Biết đâu Tần Vũ Phong có bệnh gì đó khó nói.
“Anh muốn làm gì?”
Tiêu Mặc Chiến quát to một tiếng, nghiêng người, vết thương đầy người, toàn thân đau nhói, vẫn cố gắng gượng nhổm dậy.
Anh ta chỉ vào mũi Tần Thiên Lâm, phẫn nộ quát: “Tôi cảnh cáo anh, không được phép làm bậy! Cô Kiều Như là người trong lòng của chiến thần Thiên Vũ!”.
“Hôm nay, nếu như anh dám động vào cô Kiều Như dù chỉ là một sợi tóc, chiến thần Thiên Vũ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Ha ha ha.”
Nghe thấy lời cảnh cáo của Tiêu Mặc Chiến, Tần Thiên Lâm vậy mà không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại cười phá lên: “Tôi đã sớm nghe qua, tên khốn Tần Vũ Phong kia đã đi đến tỉnh Điện Thuận ở Vân Ninh!”
“Tôi không tin rằng anh ta còn có thể một ngày đi được nghìn dặm, trong thời gian ngắn đến được đây, chẳng lẽ bay tới hay sao?”
“Nói cho anh biết, tôi đã sớm dự tính trước, Tần Vũ Phong không phải rất lợi hại sao? Từ hôn với quận chúa Ngọc Linh Long, hại tôi ở trước mặt mọi người, bị quận chúa Ngọc Linh Long cự tuyệt!”
“Vậy thì tôi càng muốn đi gặp người trong lòng của Tần Vũ Phong, để trút mối hận trong lòng!”
“Anh dám!”
Hai mắt Tiêu Mặc Chiến trợn lên, lại lần nữa muốn đứng lên, nhào về phía Tần Thiên Lâm.
“Anh bị quận chúa Ngọc Linh Long từ hôn không hề liên quan gì đến chiến thần Thiên Vũ! Coi như không có chiến thần Thiên Vũ, quận chúa Ngọc Linh Long cũng sẽ không coi trong anh!”
Tiêu Mặc Chiến vừa nói, vừa muốn lao về phía Tần Thiên Lâm.
Đáng tiếc, anh ta bị mấy binh lính tinh nhuệ của Tần Phiệt kéo lại, hai tay bị trói lại ở sau lưng, căn bản không thể động đậy!
“Đáng chết!”
Tần Thiên Lâm quay đầu, ánh mắt thâm trầm: “Ăn nói bậy bạ! Tôi thân là thiếu chủ Tần Phiệt, nếu như không phải Ngọc Linh Long bị Tần Vũ Phong từ hôn, trong lòng nhất thời buồn bực khó chịu, nên mới cự tuyệt tôi sao?”
“Nhưng mà, cho dù có từ chối cũng không sao cả!”
Tần Thiên Lâm nói, lần nữa nhìn về phía biệt thự số 66, vỗ vỗ bụi bặm trên người, tham lam liếm môi một cái.
“Lâm Kiều Như, mặc dù là địa vị thân thể cũng không bằng quận chúa Ngọc Linh Long, nhưng mà…”
“Nói thế nào thì dung mạo của cô ấy cũng không thua kém quận chúa Ngọc Linh Long, là một đại mỹ nhân! Một cô gái bình thường mà được tôi coi trọng sủng hạnh, đó là vinh dự của cô ấy!”
Trong giọng nói của Tần Thiên Lâm mang theo sự kiêu ngạo, giống như chuyện mà anh ta sắp làm ra, đối với Lâm Kiều Như, thật sự là một chuyện vinh dự.
“Nghe nói, cô Kiều Như rất đẹp!”
“Là một mỹ nhân tuyệt sắc, lại ở bên anh trai tôi lâu như vậy, thật sự là quá đáng tiếc! Nhưng mà cũng không chắc, biết đâu Tân Vũ Phong có bệnh gì đó khó nói…”
Tần Thiên Lâm nói vô cùng hạ lưu.
Tiêu Mặc Chiến nghe thấy chiến thần Thiêu Vũ và vị hôn thê Kiều Như vị sỉ nhục, toàn thân không chịu được, phát run: “Anh!”
“Tôi? Tôi làm sao?”