Chương 825: Võ Thương Phá xuống núi
“Tông chủ, ông muốn để Võ Thương Phá đi thử sức mạnh của Tiêu Chính Văn thật sao?”
Nghe đến ba chữ Võ Thương Phá, ông Long cũng khá ngạc nhiên hỏi.
Võ Thí Thiên đáp: “Người của Võ Thần Tông không xuống núi lâu lắm rồi, đã đến lúc để bọn họ đi ra thế giới bên ngoài mở mang kiến thức. Thương Phá có dáng vẻ của Thiên Vương bốn sao, ra ngoài trải nghiệm một chút sẽ có lợi cho nó. Ông bảo vệ Thương Phá cho tốt, nó là tương lai của Võ Thần Tông, sẽ trở thành cấp bậc cao hơn tôi”.
Nghe thế, ông Long nghĩ ngợi rồi nói: “Vâng thưa tông chủ, thuộc hạ nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho thiếu tông chủ”.
“Còn chuyện gì nữa sao?”
Thấy ông Long vẫn chưa đi, Võ Thí Thiên cau mày hỏi, giọng nói hơi bất mãn.
Ông Long vội nói: “Tông chủ, trước khi đến đây, Tiêu Chính Văn có đến gặp tôi và Thiên Tử, cậu ta nói chuyến đi đến nhà tù đen, con nuôi của Tiêu Long từng đưa cho cậu ta một bức thư, là của Tiêu Long viết cho cậu ta. Trong thư có nhắc đến “Thiên Sơn Thư Lục” của nhà họ Tiêu có thể giúp cậu ta bước vào cảnh giới Thiên Vương, thậm chí còn vượt qua cấp bậc cao hơn Thiên Vương”.
“Tiêu Long!”
Nghe thấy hai chữ này, Võ Thí Thiên lẩm bẩm, giọng nói rất u ám và nặng nề.
Sau đó ông ta nói: “Tôi đã nghiên cứu và học theo “Thiên Sơn Thư Lục” mấy chục năm, quả thật có thể giúp vài người có tố chất bước vào cảnh giới Thiên Vương nhanh hơn. Nhưng cấp bậc trên cảnh giới Thiên Vương quá mờ ảo, quá khó! Đó là cảnh giới tối cao vượt xa thế gian của tất cả cường giả, tên là Thiên Thần! Sự tồn tại như vậy dù có là tông chủ nhiều đời của Võ Thần Tông cũng chưa từng chạm đến được, chỉ duy nhất một người chạm đến ngưỡng cửa cảnh giới Thiên Thần đó là Thiên Tử đời thứ hai – thiếu tông chủ huyền thoại của Võ Thần Tông.
Theo như lá thư tay mà ông ấy để lại, ông ấy từng dò xét cảnh giới Thiên Thần nhưng chỉ là dò xét mà thôi”.
Nói đến cuối, ánh mắt Võ Thí Thiên lóe lên tia sáng.
Cảnh giới Thiên Thần!
Cấp bậc vượt cả Thiên Vương!
Một khi trở thành Thiên Thần thì có thể thống trị cả thế giới.
Nhưng cảnh giới như vậy thật sự quá mịt mờ.
Võ Thí Thiên chưa từng nghe có người nào đạt đến cảnh giới Thiên Thần cả.
Dù có là ông ta cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới Thiên Vương bốn sao bảy tám năm nay chưa từng thăng cấp bậc nào.
Vì thế ông ta mới bảo ông Long bày bố cuộc thảm sát của nhà họ Tiêu vào năm đó chỉ vì muốn lấy cuốn “Thiên Sơn Thư Lục” của nhà họ Tiêu.
Muốn mượn “Thiên Sơn Thư Lục” xem để đột phá tiến vào Thiên Vương năm sao.
Nhưng dù Võ Thí Thiên có nghiên cứu chín mảnh giấy cũ của “Thiên Sơn Thư Lục” cũng chưa từng đột phá bước vào năm sao.
Bởi vì ông ta biết còn thiếu hai mảnh nữa.
Mấy năm nay, ông ta cũng phái người đi tìm khắp nơi nhưng không được gì.
Hơn nữa lúc đó Tiêu Chính Văn đã vào chiến khu để rèn luyện, còn thể hiện ra sự đáng sợ của dòng máu nhà họ Tiêu, còn trẻ đã đột phá đến cảnh giới long soái năm sao.
Đến nước này, Võ Thí Thiên cũng buông bỏ kế hoạch tìm kiếm hai mảnh giấy cũ còn lại.
Lúc này ông Long nghe Võ Thí Thiên nói vậy cũng hoảng hốt: “Vâng, cảnh giới Thiên Thần khó biết chừng nào… Nhưng thuộc hạ vẫn tin tông chủ nhất định có thể trở thành cường giả tối cao đầu tiên đột phá vào cảnh giới Thiên Thần. Đến lúc đó, cả Hoa Quốc hay thế giới phương Tây cũng phải tôn thờ tông chủ, uy danh của điện Võ Thần cũng làm kinh động đến các quốc gia, phân nhánh của điện Võ Thần sẽ phân bố trên toàn thế giới”.
Khi nhắc đến điều này, ông Long đã nói một cách hùng hồn.
Võ Thần Tông chính là tín ngưỡng của ông ta.
Ông ta sẵn lòng cống hiến mọi thứ của mình cho Võ Thần Tông và tông chủ.
“Được rồi, ông đi đi! Dẫn cả Võ Thương Phá xuống núi”.
Võ Thí Thiên thờ ơ nói.
“Vâng!”
Ông Long nhanh chóng đi ra ngoài.
Ra khỏi tông chủ điện, ông ta đi đến chính điện để gặp Võ Thương Phá đang luyện võ công.
Võ Thương Phá là người có thực lực mạnh nhất trong số thế hệ trẻ của Võ Thần Tông.
Mới có hai mươi bảy tuổi mà đã tiến vào cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương.
Hơn nữa nghe nói không đến ba tháng nữa sẽ chính thức bước vào cảnh giới Thiên Vương.
Lúc này Võ Thương Phá đang cầm một thanh kiếm cực nặng liên tục chém về phía ngọn cỏ trước mặt.
Mỗi nhát chém đều có thể nghe thấy tiếng xé toạc trong không khí.
Nhưng mỗi nhát chém, lưỡi kiếm lạnh băng đều sẽ dừng lại cách ngọn cỏ vài centimet.
Đây chính là sự khống chế sức mạnh.
Người bình thường đừng nói là khống chế sức mạnh, ngay cả thanh kiếm Huyền Thiết nặng hơn hai trăm kilogram cũng chưa chắc có thể cầm lên được.
Nhưng lúc tám tuổi Võ Thương Phá đã có thể nhấc được thanh kiếm này lên rồi.
Hơn nữa thanh kiếm này là thanh kiếm do tông chủ đời thứ mười một của Võ Thần Tông tự tay đúc ra, từ thiên thạch Huyền Thiết trên trời để làm nên vũ khí cấp thiên cực phẩm như vậy.
Tông chủ đời thứ mười một của Võ Thần Tông này là một cường giả tối cao có lòng yêu thích với việc chế tạo các loại vũ khí.
Hơn một nửa vũ khí trong Võ Thần Tông bây giờ đều do ông ta tự tay tạo ra.
Nhưng từ sau khi có thanh kiếm này, ngoài tông chủ đời thứ mười một của Võ Thần Tông có thể nhấc lên thì không một ai có thể làm được điều này.
Theo lý thì đến cảnh giới quân vương hẳn là đã có thể dễ dàng cầm thanh kiếm Huyền Thiết nặng hơn hai trăm kilogram này lên được rồi.
Thế nhưng cả Võ Thần Tông không một ai có thể cầm lên được.
Cũng chỉ có Võ Thương Phá tám tuổi đã nhấc lên được khiến cả Võ Thần Tông kinh ngạc.
Cũng chính vì vậy mà Võ Thí Thiên mới để Võ Thương Phá trở thành thiếu tông chủ của Võ Thần Tông.
Lúc này thấy Võ Thương Phá không ngừng luyện kiếm, ông Long cũng cảm thấy vô cùng kính nể, bước đến nói: “Chào thiếu tông chủ”.
Nghe vậy, Võ Thương Phá mới dừng tay lại, động tác chậm rãi thu kiếm, quấn vào tấm lụa màu đen rồi đeo lên lưng, sau đó điều chỉnh hơi thở, cúi người chạm vào ngọn cỏ xanh biếc nói: “Cảm ơn mày đã luyện kiếm với tao nhé!”
Nói ra cũng cảm thấy kỳ lạ, trong sân nhỏ này chỉ có ngọn cỏ này màu xanh, xung quanh đều là tuyết trắng xóa.
Dù trong sân cũng có cây dương liễu cao chót vót nhưng cũng bị một lớp tuyết che phủ.
Hiển nhiên cây cỏ này vô cùng bắt mắt.
Nói xong Võ Thương Phá mới xoay người lại đứng thẳng người, hai tay chắp ra sau lưng nhìn ông Long trước mặt, mỉm cười nói: “Chào ông Long”.
Ông Long gật đầu.
Võ Thương Phá trước mặt mặc một bộ đồ luyện võ màu trắng, trên lưng là thanh kiếm Huyền Thiết được quấn lại trong tấm lụa đen, hắn để tóc rẽ ngôi giữa, trên trán còn lấy mấy cọng cỏ để buộc tóc làm màu sợi rơi xuống trán, phía sau là một bím tóc trông có vẻ rất bình dị giống chàng trai cổ điển.
Nhất là khi hắn mỉm cười hệt như một đóa hoa nở rộ trên núi tuyết lạnh lẽo.
Nhưng khuyết điểm duy nhất của Võ Thương Phá là ít nói.
Hơn nữa nói câu nào cũng đều rất ngắn gọn.
“Thiếu tông chủ, tông chủ bảo cậu xuống núi với tôi để trải nghiệm”, ông Long nói.
“Được”.
Võ Thương Phá đáp.
Sau đó hắn đi theo ông Long chuẩn bị rời khỏi Võ Thần Tông.
Trước khi đi, hắn còn chào tạm biệt với các sư huynh, sư đệ.
Các sư huynh, sư đệ đều đưa hết mấy cuốn truyện tranh, đồ ăn vặt, tiền cho Võ Thương Phá, lưu luyến nói: “Thiếu tông chủ, anh phải sớm về đấy, em còn đợi anh dạy em chiêu một kiếm chém núi!”
“Phải đó! Thiếu tông chủ về sớm nhé, không có anh, thì em biết tìm ai chơi đây…”