Chương 8: Sự khủng bố đến từ địa ngục!
Nhìn thấy hàng trăm người đột nhiên xuất hiện xung quanh, tất cả đều mang theo dao găm dài và dùi cui, Khương Vy Nhan sợ đến mức toàn thân run rẩy!
Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn chịu đựng cơn đau xé rách vai, giống như sói mẹ bảo vệ con mình trong lúc hoạn nạn, dùng thân thể mềm mại chắn trước mặt Tiêu Chính Văn, cô lao tới trước mặt người đàn ông trung niên vừa bỏ mũ Jazz xuống, miệng đang hút tẩu thuốc, đứng ở giữa đám người, nói: “Ông ba Kim, là lỗi của tôi! Xin hãy để anh ấy đi! Tôi tình nguyện ở lại, chịu mọi hậu quả!”
Dứt lời, Khương Vy Nhan định quỳ xuống, nhưng cánh tay mỏng manh của cô bị một bàn tay ấm áp, mạnh mẽ từ phía sau giữ lấy!
Khương Vy Nhan quay lại nhìn, đôi mắt đỏ hoe nhìn thấy một Tiêu Chính Văn sắc mặt đầy kiên quyết, nghiêm nghị, cô lo lắng nói: “Tiêu Chính Văn! Anh đang làm gì vậy? Ông ta là ông ba của nhà họ Kim, Kim Chính Sơn đó! Trong tay ông ta nắm giữ hàng nghìn thuộc hạ! Ông ta cũng chính là Báo Vàng – một trong tứ đại thế lực của chốn giang hồ Tu Hà! Chúng ta đấu không lại ông ta, anh đừng có làm liều, mau đưa Na Na rời đi… Còn ở đây, em sẽ gánh chịu một mình…”
Khóe miệng Tiêu Chính Văn nhếch lên lộ ra một nụ cười dịu dàng, tự tin nhất, anh vươn tay, nhẹ nhàng vén tóc khỏi đuôi lông mày của Khương Vy Nhan, nói: “Người phụ nữ của anh, không cần phải cầu xin người khác, cũng không cần phải quỳ trước mặt người khác!”
“A! Chú ba, chú ba… Cứu cháu, cứu cháu với! Cháu sắp chết rồi, sắp chết rồi!”, Kim Thái lúc này nằm trên vũng máu, không ngừng gào thét với Kim Chính Sơn.
Kim Chính Sơn nhìn sang thấy cháu trai khổ sở như vậy, cả người đột nhiên nổi lên sát khí, ông ta lạnh lùng hét lên: “Hừ! Mày giỏi lắm! Bắt nạt người nhà họ Kim tao, phế cháu trai tao! Mày đúng là không biết chữ ‘chết’ viết thế nào mà!”
Tiêu Chính Văn khẽ cười, kéo Khương Vy Nhan đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt về phía sau mình, nói: “Ông nghĩ là ông giết được tôi?”
“Ngông cuồng!”, Kim Chính Sơn gầm lên, hàng trăm người đàn ông phía sau đều cầm dao găm dài và dùi cui, tựa như những con ngựa hoang sắp tuột dây cương, có thể lao ra bất cứ lúc nào để giết Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan!
“Chưa từng có ai nói chuyện với tao như mày! Bay giờ, tao cho mày hai con đường, một là quỳ xuống, phế bỏ tứ chi! Hai là mày và cô ta cùng chết!”
Kim Chính Sơn vừa dứt lời, Khương Vy Nhan nước mắt ướt đẫm hai má, nấp sau lưng Tiêu Chính Văn, kéo lấy vạt áo anh, nói: “Tiêu Chính Văn, anh mau chạy đi! Em không muốn liên luỵ đến anh, mau chạy đi ! Na Na cần anh…”
Đã năm năm rồi, khoảnh khắc cô gặp được Tiêu Chính Văn, cô đã mãn nguyện rồi. Cô không muốn vì bản thân mình mà liên luỵ tới Tiêu Chính Văn, cũng không muốn Na Na không có bố.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kim Chính Sơn, nói: “Để cô ấy đi, tôi sẽ ở lại! Là tôi phế Kim Thái, mục tiêu của ông là tôi!”
Sắc mặt Kim Chính Sơn trầm xuống, ông ta vừa nhìn Tiêu Chính Văn là có thể thấy Tiêu Chính Văn rất thông minh khi chọn vị trí đứng, nếu ông ta dùng vũ lực, Kim Thái có thể sẽ chết! Hơn nữa, từ ánh mắt của Tiêu Chính Văn, ông ta có thể cảm nhận được áp lực lớn chưa từng có!
Người đàn ông này thật đáng sợ!
Nhưng mấy năm nay, Kim Chính Sơn nắm giữ thế lực chốn giang hồ ở Tu Hà, có chuyện khó khăn gì mà ông ta chưa từng gặp chứ?
“Được rồi! Theo ý mày đấy! Thả cô ta đi!”, Kim Chính Sơn gầm lên!
Những người đàn ông phía sau lập tức nhường đường, Khương Vy Nhan không dám đi, kéo chặt Tiêu Chính Văn mà khóc: “Không! Không! Em muốn ở bên anh! Em không muốn rời xa anh! Em muốn mình đi cùng nhau!”
Khương Vy Nhan khóc đến nỗi người đẫm nước mắt, sao cô không biết Tiêu Chính Văn làm điều này là để bảo vệ cô chứ. Người đàn ông này, những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô năm năm trước, vào lúc này, đã tan biến từ lâu.
“Ngoan, Na Na cần em! Em đi trước đi, bên ngoài có người của anh tới đón! Bọn họ sẽ đưa em đến chỗ của Na Na! Em đừng lo lắng, anh sẽ không sao cả, anh nhất định sẽ trở lại tìm em!”, Tiêu Chính Văn ôm chặt lấy Khương Vy Nhan, nói nhỏ bên tai cô: “Em ở lại đây, anh sẽ bị phân tâm”.
Sau đó, anh đẩy mạnh cô ra, hét lên: “Đi mau! Vì Na Na!”
Khương Vy Nhan nước mắt lưng tròng, từng bước lùi về phía sau, hai mắt đỏ hoe, cuối cùng xoay người lại, che miệng chạy đi!
Cô không dám nhìn lại, cô sợ phải nhìn thấy cảnh tượng mà cô không muốn thấy nhất.
Khương Vy Nhan chạy thật nhanh dưới ánh trăng ảm đạm, ánh sáng của đèn cùng ánh trăng le lói như kéo dài hình bóng của cô! Ở đó, đang có hàng trăm tên côn đồ, tên này nối tiếp tên kia, bao vây lấy Tiêu Chính Văn!
Nhưng cho dù như vậy, Tiêu Chính Văn vẫn đứng ở nơi đó bất động, khuôn mặt cũng không lộ ra chút sợ hãi hay hoảng loạn nào! Trái lại, người anh còn mang đậm sát khí! Sự lạnh lẽo và sát khí này ngày càng nồng đậm hơn theo thời gian! Cuối cùng hóa thành sát khí ngập trời!
Khương Vy Nhan vừa chạy vừa ôm tay vừa khóc, sau đó một chiếc xe jeep đang phi như bay lập tức dừng lại trước mặt cô!
Long Tứ nhảy xuống xe, nói: “Chị dâu, lên xe đi! Tôi đưa chị đến chỗ của Na Na, con bé rất cần chị! Hơn nữa, chị cũng cần chữa trị vết thương! Nếu để lâu, cánh tay của chị sẽ bị phế mất”.
Khương Vy Nhan nhìn người đàn ông trước mặt, lo lắng hỏi: “Anh có phải là bạn của Tiêu Chính Văn không? Tôi xin anh, mau đi cứu anh ấy! Anh ấy đang bị đám người nhà họ Kim bao vây, làm ơn”.
Long Tứ bình tĩnh nói: “Chị dâu! Đừng lo lắng, những người đó không phải là đối thủ của đại ca! Chị lên xe trước, tôi đưa chị đến biệt thự!”
“Thật… thật sao? Tiêu Chính Văn sẽ không sao chứ?”, vẻ mặt Khương Vy Nhan đầy nghi ngờ, bọn họ có hơn một trăm người đó, Tiêu Chính Văn làm sao có thể đánh lại được!
“Chị dâu! Chị phải tin tưởng đại ca. Anh ấy trở về lần này là để bảo vệ chị và Na Na! Nếu chị và Na Na xảy ra chuyện gì, đại ca sẽ tự trách mình cả đời mất!”, Long Tứ vừa lo lắng, vừa nghiêm túc nói.
Khương Vy Nhan quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng của anh nữa, nghĩ một hồi liền cắn môi lên xe. Xe nổ máy, Long Tứ vội vàng đưa Khương Vy Nhan tới biệt thự.
Nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ chị dâuthật tốt! Ở đây, có Long Nhất và Long Tam, sẽ không có vấn đề gì cả!
Hơn nữa, nhà họ Kim phải đối mặt với vua của Bắc Lương, người đang nắm quyền điều hành ba trăm nghìn quân Phá Long! Đó là điện chủ của điện Thần Long! Họ không biết mình sắp phải đối mặt với tình thế như thế nào!
Ý muốn giết người của chủ soái đã nổi lên, không một ai có thể ngăn cản được!
…
Mà phía bên này, người của Kim Chính Sơn đã hoàn toàn bao vây Tiêu Chính Văn, đối mặt với hàng trăm tên côn đồ, căn bản không có cơ hội sống sót! Vì vậy, Kim Chính Sơn nở một nụ cười tàn nhẫn, nói: “Thằng nhóc này, mày rất ngông cuồng! Nhưng mày sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng đó!”
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, không để ý đến Kim Chính Sơn và hàng trăm tên côn đồ của ông ta. Tất cả thái độ này đều bị Kim Chính Sơn nhìn thấy, ông ta không thể hiểu nổi, đối mặt với vòng vây như vậy, người đàn ông trước mặt vẫn có thể cười!
Hơn nữa, nụ cười của anh còn thể hiện sự tự tin mạnh mẽ! Giống như, trong mắt Tiêu Chính Văn, bọn họ đều chỉ là cỏ rác!
Tiêu Chính Văn không chút giấu giếm sát khí trong lòng, nói: “Kim Chính Sơn, ông sai rồi! Không phải là tôi phải trả giá! Mà là ông và cả nhà họ Kim!”
Đối mặt với một Tiêu Chính Văn rượu mời không uống lại uống rượu phạt, Kim Chính Sơn hoàn toàn tức giận, ông ta gào lên một tiếng, vứt áo gió của mình xuống đất, hét lớn: “Thằng nhóc này! Mày đang tìm đường chết đấy! Cho dù mày có mạnh đến đâu, mày chống đỡ được một trăm anh em của tao sao? Hôm nay cho dù Thiên Vương có tới đây, mày cũng phải chết!”
Ầm!
Ngay khi Kim Chính Sơn vừa dứt lời, một trăm tên thuộc hạ phía sau ông ta lao lên, ai nấy đều sát khí đằng đằng tiến về phía Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn nhìn lên bầu trời, không nói lời nào, nhìn bầu trời không biết từ lúc nào đã bị vầng trăng tàn nhuộm một tầng máu đỏ, anh nói: “Nhà họ Kim quả thật là ngông cuồng!”
Không cần Tiêu Chính Văn phải làm gì, vài tên côn đồ được trang bị dao găm dài để giết Tiêu Chính Văn, họ còn cách anh hơn ba mét thì đột nhiên một bóng người vụt qua, sau đó ba người họ đã bị một sưc mạnh cực kỳ lớn đá bay raMột vòng cung dài hơn mười mét được vẽ ra giữa không trung, ”Rầm” một tiếng, vòng cung đâm thẳng vào nhóm người đông đúc đứng phía sau, trực tiếp đánh bay hơn chục người, tất cả đều rơi xuống đất!
Sau đó, trong mắt đám côn đồ hơn trăm tên này, đột nhiên xuất hiện hai bóng người, đứng trước mặt Tiêu Chính Văn như sát thần!
Quần áo trên người họ bay phấp phới trong gió đêm!
Sát khí đáng sợ đó, giống như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua mọi thứ!
Kim Chính Sơn dựng hết lông tơ lên khi nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện, ông ta gầm lên: “Giết! Không chừa một ai!”
Long Nhất cùng Long Tam nở nụ cười đầy giễu cợt, cả hai nhảy lên không trung, sau đó lao xuống đất như đạn pháo! Bất cứ nơi nào họ đi qua, những tên côn đồ lại ngã như rơm như rạ, có người còn bị đánh bay ra ngoài hàng chục mét, treo ngược trên cây xung quanh và trên nóc xe!
“Chuyện này… không thể! Không thể nào!”, Kim Chính Sơn sợ hãi!
Ông ta chưa từng thấy sức chiến đấu như vậy! Người của ông ta đều được đào tạo bài bản! Có thể giết sạch được người của ông ta trong nháy mắt như đang gặt lúa, đây chắc chắn là một điều ông ta không thể tưởng tượng nổi!
Cao thủ!
Cao thủ hàng đầu!
Xoẹt!
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên!
Kim Chính Sơn chưa kịp suy nghĩ, Long Tam đã đi qua mấy chục người trước mặt, trên tay cầm một con dao găm, kề vào cổ ông ta! Con dao găm sắc bén, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo của mặt trăng, cắt qua một lớp da trên cổ Kim Chính Sơn, rỉ ra máu!
Trong mắt Kim Chính Sơn, mười mấy tên thuộc hạ đứng trước mặt ông ta cũng trong nháy mắt ngã xuống đất, ôm lấy cổ đang phun máu!
“Đừng nhúc nhích! Tôi không chắc con dao găm của tôi có chém được đầu ông hay không”, Long Tam nói những lời đáng sợ nhất bằng giọng điệu bình tĩnh nhất!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!