Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Bất Bại – Tiêu Chính Văn (tác giả: Hắc Long)

Chương 703: Mệnh lệnh của Thiên Tử

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn tất cả khách mời, rồi nói: “Chắc hẳn mọi người đã nhận được tin biên giới Dược Đô xảy ra biến động rồi nhỉ. Đồ Hiêu chiếm giữ Dược Đô gần mười năm hôm nay lại chạy trốn khỏi Dược Đô, không rõ tung tích. Từ bây giờ, Dược Đô sẽ nghênh đón một tư lệnh chỉ huy quân đội mới”.

Phóng viên nói: “Anh nói nhiều như vậy nhưng không hề có chứng cứ xác thực nào à?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy đáp: “Nếu tôi nói tư lệnh quân đội mới của Dược Đô là ông Ôn – Ôn Bất Lâm thì sao?”

Anh vừa dứt lời, cả hiện trường đều xôn xao.

Phải biết rằng mặc dù Ôn Bất Lâm có quyền cao chức trọng nhưng chưa từng nhúng tay vào việc ở tổng bộ Sở chỉ huy quân đội.

Sao bây giờ Đồ Hiêu vừa thất thế thì Ôn Bất Lâm lại lên thay?

Ôn Bất Lâm đứng một bên đẩy vai Tiêu Chính Văn nói: “Cậu chắc chứ? Chuyện này không đùa được đâu, nếu không hoàn thành thì hiệp hội Dược Đô rất mất mặt đấy”.

Tiêu Chính Văn nở nụ cười chắc chắn với Ôn Bất Lâm, sau đó vỗ tay nói: “Lên đi”.

Tiêu Chính Văn vừa nói xong, một binh lính cầm tập tài liệu màu đỏ đi lên.

“Giấy bổ nhiệm của Thiên Tử Hoa Quốc!”

Một đội danh dự đi phía sau, bỗng chốc đứng chật cả trung tâm triển lãm sản phẩm dược rộng lớn.

Chuyện gì đây?

Không chỉ có Ôn Bất Lâm mà ngay cả người trong hội trường đều không ngờ đội danh dự của Thiên Tử lại đích thân đến.

Họ còn đem theo mệnh lệnh của Thiên Tử đến nữa.

Ở Hoa Quốc, Thiên Tử là người có quyền lực lớn nhất, đây là sự thật không thể nghi ngờ.

Tất cả mọi người đều chấn động, đội danh dự của Thiên Tử đến Dược Đô, mảnh đất đầy rẫy bom đạn này mà lại được nghênh đón đội danh dự của Thiên Tử.

Đội trưởng đội danh dự giơ cao giấy bổ nhiệm màu vàng kim lên đọc: “Chỉ dụ của Thiên Tử, tướng quân Đồ Hiêu làm chuyện thất đức, bắt đầu từ hôm nay cách chức tư lệnh của ông ta, giao cho hội trưởng hiệp hội Dược Đô đảm nhiệm, hy vọng tư lệnh Ôn có thể dẫn dắt quân đội quản lý Dược Đô”.

Lúc đội trưởng đội danh dự đọc giấy bổ nhiệm, mọi người đều quỳ xuống nghe.

Dù sao đây cũng là lễ nghi cơ bản.

Ôn Bất Lâm ngã xuống, ông ấy không ngờ đã sáu mươi tuổi rồi mà còn có thể được Thiên Tử trọng dụng, thậm chí còn trở thành tư lệnh của Dược Đô.

Tiêu Chính Văn đỡ Ôn Bất Lâm dậy nói: “Tư lệnh Ôn, ông nên giữ gìn sức khỏe, Dược Đô rộng lớn còn phải dựa vào ông”.

Trong số tất cả mọi người ở đó, chỉ có mình Tiêu Chính Văn là không quỳ.

Ôn Bất Lâm nhìn Tiêu Chính Văn, vậy mà ông ấy lại không thể nhìn thấu được thân phận của anh.

“Cậu là? Cậu Bạch sao?”, Ôn Bất Lâm ngờ vực hỏi.

Tiêu Chính Văn còn chưa trả lời thì đã có người hô lên bảo Tiêu Chính Văn quỳ xuống, vì anh như thế là không tôn kính Thiên Tử.

Đội trưởng đội danh dự nói: “Chủ soái Bắc Lương có Thiên Tử ban ân nên có thể không quỳ”.

Chủ soái Bắc Lương!

Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên.

Không ai biết Tiêu Chính Văn lại là chủ soái Bắc Lương.

Ôn Bất Lâm đứng sững tại chỗ nói: “Cậu là chủ soái Bắc Lương sao?”

Tiêu Chính Văn mỉm cười gật đầu.

Ôn Bất Lâm ngã xuống đất, tay chân như không còn sức lực. Vậy mà lại mình tiếp xúc với chủ soái Bắc Lương lâu như vậy, chuyện này cũng quá…

Sau khi đội danh dự tuyên bố xong, buổi phỏng vấn cũng sắp kết thúc.

Tiêu Chính Văn và Ôn Bất Lâm chỉ nói nói cười cười khi đối mặt với hàng loạt câu hỏi của phóng viên.

Phóng viên hỏi: “Tôi muốn hỏi chủ soái Bắc Lương, anh có thể tiết lộ chút gì đó về tội ác của tướng quân Đồ Hiêu không? Hay nói cách khác, đạo đức của ông ta không xứng đáng đảm nhiệm chức tư lệnh Sở chỉ huy quân đội thật sao?”

Tiêu Chính Văn không trốn tránh vấn đề này, mà nói: “Sai lầm lớn nhất của Đồ Hiêu là ra tay với tôi, ra tay với một người có công, ra tay với người nhà của một quân nhân. Ông ta đáng chết! Còn đạo đức của ông ta có xứng với chức vụ không thì có lẽ là chuyện nhận thấy”.

Phóng viên khác hỏi: “Ông Ôn, ông nghĩ mình có thể nhận được giấy bổ nhiệm của Thiên Tử, lên làm tư lệnh Dược Đô là vì nguyên nhân gì?”

Ôn Bất Lâm không đáp lại ngay, dù sao ông ấy cũng không có bất kỳ câu trả lời nào cho câu hỏi này.

Tiêu Chính Văn tiếp lời, lạnh nhạt nói: “Ông Ôn là nhân chứng của Dược Đô, là người sáng lập ra hiệp hội Dược Đô, có thể nói không có ông ấy thì sẽ không có Dược Đô phát triển như ngày hôm nay. Vậy các anh nghĩ ông Ôn có tư cách làm tư lệnh của quân đội Dược Đô này không?”

Thật ra Ôn Bất Lâm không có bất kỳ tư cách đảm nhiệm chức tư lệnh Dược Đô.

Nhưng với lời khuyên giải của Tiêu Chính Văn, Thiên Tử cũng đồng ý để Ôn Bất Lâm làm tư lệnh quân đội Dược Đô.

Ôn Bất Lâm cũng biết rõ điều này, có thể dựa vào một người có tiếng nói, ông ấy cảm thấy dù làm gì cũng đáng.

Lúc này một nữ phóng viên lên tiếng hỏi: “Ông Ôn, ông có suy nghĩ gì về việc hợp tác của hiệp hội Dược Đô và công ty Na Na? Xét cho cùng, ông cũng biết sở dĩ nhiều doanh nghiệp đến Dược Đô tham gia buổi đấu giá sản phẩm dược của trung tâm triển lãm sản phẩm dược đều là vì hợp tác với hiệp hội Dược Đô. Nếu hiệp hội Dược Đô đã có đối tác, e rằng đây là tin tức không tốt với các doanh nghiệp khác”.

Hiếm khi thấy Ôn Bất Lâm tức giận: “Hiệp hội Dược Đô chúng tôi chọn hợp tác với công ty nào không cần phải giải thích”.

Trong tiếng ồn ào đặt câu hỏi thì buổi phỏng vấn lần này cũng kết thúc.

Trước khi rời đi, thậm chí Ôn Bất Lâm còn thông báo một chuyện.

Qua bàn bạc của các thành viên trong hiệp hội Dược Đô, buổi đấu giá sản phẩm dược lần này sẽ được rút ngắn thời gian lại còn một ngày, tức là ngày mai sẽ đấu giá hết toàn bộ dược liệu.

Trong thời gian sau đó, họ sẽ tiến hành trao đổi cụ thể với công ty Na Na.

Thật ra chẳng xảy ra tranh cãi nhiều vì dù sao chuyện này cũng đã kết thúc.

Buổi đấu giá sản phẩm dược rõ ràng đã đạt được mục đích, hay nói cách khác là đã hoàn thành.

Mục đích của hiệp hội Dược Đô rất đơn giản, chính là để thu hút một doanh nghiệp có thế lực mạnh có thể hợp tác với mình đến. Quan trọng nhất là khoản đầu tư của hiệp hội Dược Đô.

Còn mục đích của các nhà kinh doanh đến tham dự cũng rất đơn giản, đó là có thể thông qua buổi đấu giá này mà được hiệp hội Dược Đô để mắt đến và có được dự án hợp tác với hiệp hội Dược Đô.

Thật ra đôi bên của buổi đấu giá triển lãm sản phẩm dược này đều có lợi.

Hiệp hội Dược Đô lấy được khoản đầu tư năm tỷ, còn công ty Na Na lại lấy được đơn hàng của hiệp hội Dược Đô. Có thể nói Khương Vy Nhan rất có thể hoàn thành được bước chuyển mình của công ty Na Na để trở thành công ty dược phẩm lớn nhờ vào lần hợp tác này.

Tiêu Chính Văn dẫn Khương Vy Nhan rời khỏi hội trường trước, một đám phóng viên đuổi theo Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan muốn biết tin tức bên lề của họ.

Đối với đám phóng viên, chuyến đi đến trung tâm triển lãm sản phẩm dược hôm nay là lựa chọn đúng đắn.

Dược phẩm Giang Trung chưa từng xuất hiện tin tức nóng hổi như vậy.

Hôm sau, giới tin tức của Dược Đô đều bùng nổ.

Vô số các tiêu đề được đặt ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!