Chương 698: Gặp Tiêu Chính Văn, quyết chiến
Thấy vậy, Đồ Hiêu nhếch miệng cười nói: “Chỉ dựa vào mấy người mà cũng muốn giữ chân tôi sao? Mấy người có biết bên trong biệt thự đang ẩn giấu bao nhiêu tử sĩ không, một nghìn người đấy!”
Dưới cái nhìn chăm chú của ba Long Tôn, Đồ Hiêu bày ra thái độ khác thường.
Ông ta gào lớn: “Người đâu, tôi bị chặn lại rồi!”
Ba Long Tôn nghe vậy thì nhìn ra phía cửa, Đồ Hiêu tận dụng thời cơ bấm vào cái nút trên bàn sách, bên dưới xuất hiện một lối đi bí mật.
Đồ Hiêu cứ thể chạy trốn vào lối đi bí mật ngay trước mắt của ba Long Tôn.
“Đuổi theo!”
Long Lân không chút chần chừ, quyết định đuổi theo Đồ Hiêu ra bên ngoài biệt thự.
Thế nhưng, càng lúc càng có nhiều binh lính xông đến bao vây xung quanh ba Long Tôn.
Bọn họ là con át chủ bài của Đồ Hiêu, cũng là nhóm tử sĩ mà Đồ Hiêu nuôi dưỡng, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình Đồ Hiêu.
Điện Thần Long ra tay, Đồ Hiêu căn bản không có tự tin quyết chiến.
Chẳng một ai có thể sống sót khi đấu với điện Thần Long.
Tháo chạy là việc duy nhất mà hiện giờ Đồ Hiêu có thể làm được.
Ở lại thì chỉ có một con đường chết duy nhất, nhưng nếu như tháo chạy thì có lẽ vẫn còn cơ hội sống sót.
Đồ Hiêu biết rằng đám binh lính này căn bản không phải là đối thủ của điện Thần Long, tuy nhiên chỉ cần có thể giữ chân ba Long Tôn trong chốc lát đã là thắng lợi rồi!
Nhóm tử sĩ này chỉ là bia đỡ đạn không quan trọng, loại người như vậy muốn có bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu.
Đồ Hiêu có thể giữ được cái mạng của mình mới chính là việc cấp bách duy nhất.
“A!”
“A a!”
Tiếng kêu đau đớn truyền đến từ phía biệt thự, Đồ Hiêu nghe thấy những âm thanh gào thét này trên đường tháo chạy, trong lòng vừa tức tối vừa lạnh lẽo.
Danh tiếng của tứ đại Long Tôn quả nhiên danh bất hư truyền.
Sau khi Đồ Hiêu tháo chạy khỏi biệt thự, ông ta bắt đầu đi vào khu rừng sâu bên ngoài biệt thự.
Thế nhưng, ông ta đã bắt gặp một người mà cả đời này ông ta vừa không muốn gặp nhưng cũng vừa rất muốn gặp.
Chiến bào hoa văn rồng xanh khiến Đồ Hiêu sững sờ tại chỗ.
Trên đời này chỉ có duy nhất một bộ chiến bào hoa văn rồng xanh, thuộc về chủ soái Bắc Lương.
Tiêu Chính Văn khoác trên mình áo choàng chiến đấu, đợi Đồ Hiêu ngay giữa con đường trước mắt.
Muốn tháo chạy khỏi biệt thự chỉ có duy nhất con đường này.
Tiêu Chính Văn biết Đồ Hiêu trước nay không phải một người dễ dàng giao mạng sống của mình cho người khác.
Đồ Hiêu lâm trận bỏ chạy là một chuyện quá là bình thường.
Đối với Tiêu Chính Văn, Đồ Hiêu chỉ là một tên hề nhảy nhót.
Thế nhưng đối với Đồ Hiêu, Tiêu Chính Văn là sự sỉ nhục cả đời này.
Đồ Hiêu không mong muốn gặp lại Tiêu Chính Văn, không mong muốn rạch lại những vết sẹo chồng chất, những chuyện cũ đã bị đè nén khiến cho Đồ Hiêu mất ngủ hàng đêm.
Còn về phần muốn gặp mặt, Đồ Hiêu vẫn luôn muốn báo mối thù năm xưa, chà đạp lên Tiêu Chính Văn ngay trước mắt người dân Hoa Quốc.
Thế nhưng, mộng mơ thì đẹp, còn sự thật thì thật tàn khốc.
Đồ Hiêu dừng bước chân, khẽ lùi về phía sau: “Là cậu, cậu thật sự chưa chết”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Chết? Thử hỏi trên cõi đời này có ai giết được tôi!”
Đồ Hiêu đút tay vào trong túi áo, chậm rãi nói: “Hôm nay cậu muốn giết tôi sao? Nhưng cậu có biết rằng, cậu không giết nổi tôi đâu, sau lưng tôi là một nghìn người, cả đời này cậu cũng không ngờ tới nổi”.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn bước từng bước về phía trước, ánh mắt loé lên tia sáng sắc lẹm, nói: “Thần đến thì giết thần! Phật có ngăn cản thì giết luôn Phật! Hôm nay, Đồ Hiêu ông nhất định phải chết!”
Thấy vậy, Đồ Hiêu ra tay nhanh chóng, mấy chục cây kim nhỏ phóng ra từ trong tay Đồ Hiêu, lao nhanh về phía Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng, Đồ Hiêu không thừa thắng xông lên mà lại quay đầu bỏ chạy.
Đúng, chưa đấu đã bại, đối diện với Tiêu Chính Văn, Đồ Hiêu không có bất cứ suy nghĩ gì rằng mình sẽ chiến thắng đối phương.
Đó là chủ soái năm sao!
Nếu như ba mươi nghìn binh lính Dược Đô trở về, có lẽ còn có thể dùng chiến thuật biển người đè chết Tiêu Chính Văn.
Có điều bây giờ, trong tay Đồ Hiêu không có một binh lính nào cả.
Nếu như làm liều thì chỉ có con đường chết.
Tiêu Chính Văn cởi áo choàng chiến đấu ra, tránh được toàn bộ số kim bạc của Đồ Hiêu.
Mấy chục chiếc kim bạc nhỏ xíu đều bị Tiêu Chính Văn tránh được hết, không có bất cứ sai sót nào.
Tiêu Chính Văn đuổi theo, giơ chân đá Đồ Hiêu ngã lăn xuống đất.
Đồ Hiêu lật người đứng dậy.
Ông ta cau mày nhìn Tiêu Chính Văn: “Đây là do mày ép tao, mày nên biết rằng vốn dĩ hôm nay tao không muốn quyết đấu một trận sống còn với mày, bởi vậy đừng có mà trách tao! Hôm nay tao phải giết chết mày”.
Khoé miệng Tiêu Chính Văn nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng.
Cả Hoa Quốc này, số người muốn anh chết không đến một triệu thì cũng phải một trăm nghìn. Thế nhưng bây giờ anh vẫn sống yên ổn, sống lâu hơn cả đám người xấu kia.
Lúc này, ba Long Tôn đã giải quyết xong đám người bên ngoài biệt thự và đuổi đến nơi, bao vây xung quanh Đồ Hiêu.
Đồ Hiêu nhìn bốn người họ, lặng lẽ nuốt xuống một viên thuốc, ánh mắt dần dần đỏ ngầu.
Tiêu Chính Văn nhận ra viên thuốc này có thể kích thích tiềm năng trong thời gian ngắn, thế nhưng sau khi sử dụng thì tác dụng phụ sẽ rất mãnh liệt, đến nay vẫn chưa được phép sử dụng.
Một lát sau, cơ thể Đồ Hiêu thổi bùng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ, càng lúc càng mãnh liệt và dồi dào, thậm chí ngay cả không khí xung quanh cũng bị ảnh hưởng, giống như hơi nóng bốc lên vậy!
Ba người Long Lân đứng cách đó không xa, nhìn về phía Đồ Hiêu đang hừng hực khí thế, vẻ mặt trầm mặc như cũ.
Trong đôi mắt hỗn độn của bọn họ loé lên một tia sáng ớn lạnh, lên tiếng: “Thật không ngờ Đồ Hiêu còn giữ lại loại thuốc cấm này, trận chiến này e là phải đổ máu rồi đây”.
Long Hình lạnh lùng nói: “Dù có như vậy thì cũng phải chiến đấu đến cùng, điện Thần Long không có kẻ yếu, càng không có người nào chưa chiến đấu đã nhận thất bại”.
Tiêu Chính Văn xua tay ý bảo ba Long Tôn lùi ra sau: “Trận chiến này, để tôi!”
Long Lân nhướng mày, nhìn Tiêu Chính Văn sừng sững như ngọn núi trước mắt, anh ta có sự tín nhiệm từ sâu thẳm trong lòng đối với Tiêu Chính Văn.
Có lẽ, Tiêu Chính Văn cũng có tính toán riêng trong lòng rồi.
Long Lân hô lên: “Lui xuống, chúng ta lui xuống hết đi, giao lại chiến trường cho Long Vương”.
Ba Long Tôn không hề chậm trễ, đồng loạt lui xuống, tín nhiệm là sự trung thành tuyệt đối của bọn họ đối với Long Vương.
Trước mắt tứ đại Long Tôn, Tiêu Chính Văn chưa từng để lộ ra thực lực thật sự của mình.
Ba Long Tôn đưa mắt nhìn nhau cười, hẳn là đã đoán ra rồi, Long Vương thật sự đang giấu một số con át chủ bài, mà con át chủ bài này đủ để giết chết Đồ Hiêu.
Long Lân quay đầu hỏi: “Có phải mấy người đã biết Long Vương giấu gì đó rồi không?”
Long Hình mỉm cười, không nói gì.
Long Nguyệt đứng ra, nói: “Chỉ là không biết rốt cuộc Long Vương đang giấu những thứ gì, đối với chúng tôi, sự khủng bố của anh ấy giống như không hề có giới hạn”.