Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Bất Bại – Tiêu Chính Văn (tác giả: Hắc Long)

Chương 697: Ba đại Long Tôn

Ngô Kỳ hét lớn: “Mở cổng thành!”

Cổng thành vừa mở ra, Long Nhất dẫn theo năm mươi nghìn binh lính tiến thẳng vào.

Tiêu Chính Văn đã ra lệnh, bọn chúng đều là tướng sĩ của Hoa Quốc, nếu tình nguyện quy phục thì sẽ được sống, còn nếu không tình nguyện quy phục thì sẽ giết thẳng tay.

Vậy nên, năm mươi nghìn binh lính của Long Nhất sẽ lấy mạng của Đồ Hiêu rồi đến Ngô Kỳ và các phó tướng khác trên tường thành.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Ngô Kỳ, Long Ngao xuất hiện sau lưng hắn.

“Mày… mày… rốt cuộc mày là ai?”

Ngô Kỳ là quân vương địa cấp ba sao, thực lực cũng không hề tầm thường, nhưng vẫn chưa hề phát giác ra chút động tĩnh gì thì Long Ngao đã xuất hiện sau lưng hắn. Điều này đương nhiên dọa Ngô Kỳ sợ chết khiếp.

Người này rốt cuộc là ai đây?

Là thù hay là bạn, nếu như là bạn, Ngô Kỳ đương nhiên rất vui, dù gì cũng chẳng có ai muốn trở thành đối thủ với một kẻ khủng bố. Thế nhưng nếu là thù, vậy thì tai hoạ ngập đầu rồi đây.

Long Ngao chậm rãi trả lời một câu: “Điện Thần Long, một trong tứ đại Long Tôn – Long Ngao”.

Điện Thần Long?

Ngô Kỳ mở to mắt, bọn họ là thuộc hạ của Tiêu Chính Văn!

Nhưng không phải Tiêu Chính Văn đã chết rồi sao?

Hơn nữa lúc này bọn họ xuất hiện ở Dược Đô rốt cuộc là vì lý do gì.

Ngô Kỳ cẩn trọng nói: “Tiêu Chính Văn đã chết trong tay hiệp hội Dược Đô, mấy người không đến hiệp hội Dược Đô báo thù mà đến đây làm gì?”

Long Ngao lạnh lùng nói: “Tôi chuyển lời thay Long Vương, anh tình nguyện đầu hàng chủ soái Bắc Lương hay là tiếp tục làm con chó đi theo chân Đồ Hiêu?”

Anh ta chuyển lời thay Tiêu Chính Văn, lẽ nào Tiêu Chính Văn vẫn chưa chết?

“Không thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra, mày đang muốn lừa gạt tao!”

Ngô Kỳ liều mạng lắc đầu, run rẩy lẩm bẩm: “Tiêu Chính Văn đã chết vì trúng thuốc độc rồi, bọn mày chỉ đang lừa gạt tao thôi”.

Long Ngao vẫn lạnh lùng như cũ, bật cười: “Thuốc độc không hại chết được Long Vương. Ngược lại Ngô Giai kia đã chết vì chính thuốc độc của mình. Được rồi, không phí lời nữa, lựa chọn đi!”

Long Ngao đã không còn nhiều kiên nhẫn.

Ngô Kỳ ra hiệu bằng ánh mắt cho phó tướng, phó tướng vội vàng rút ra một con dao găm từ bên hông rồi xông về phía Long Ngao.

Long Ngao chẳng buồn quay đầu lại, dứt khoát xử lý con dao găm đang lao tới.

Con dao trúng vào giữa trán phó tướng, hắn ngã ngào xuống đất, lăn lộn vài giây rồi hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.

Chết rồi, một dao đoạt mạng.

Long Ngao lạnh lùng nói: “Vẫn còn ba giây cho anh lựa chọn!”

Ba!

Ngô Kỳ rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thông báo cho tướng quân Đồ Hiêu về tình hình ở cổng thành Dược Đô.

Thế nhưng, Long Ngao lại ra tay quá nhanh, đá thẳng vào đầu gối, khiến Ngô Kỳ ngã lăn xuống đất.

Sau đó, Long Ngao không hề dừng bước, anh ta nắm lấy đầu của Ngô Kỳ rồi vặn về bên trái.

Rắc một tiếng!

Ngô Kỳ chết tức tưởi!

Long Ngao túm lấy cái xác rồi giơ cao lên trên đầu.

Lúc tất cả tướng sĩ dưới trướng Đồ Hiêu đang có mặt nhìn thấy xác Ngô Kỳ thì hoàn toàn kinh ngạc.

Năm mươi nghìn binh lính của Long Nhất tiến vào thành, khống chế toàn bộ binh lính của Đồ Hiêu.

Long Ngao hô lớn: “Đầu của chủ tướng mấy người đang ở đây, tôi nhắc nhở mấy người một câu, chuyến đi này chúng tôi chỉ cần đầu của một mình Đồ Hiêu, những người khác chúng tôi sẽ không ra tay. Thế nhưng, nếu như mấy người cứ khăng khăng đi theo Đồ Hiêu, không tình nguyện quy phục, vậy thì kết cục của Ngô Kỳ cũng chính là kết cục của mấy người”.

Con đường chết, không đầu hàng thì chỉ có con đường chết mà thôi!

Trong nháy mắt, toàn bộ tướng sĩ dưới trướng Đồ Hiêu đều buông bỏ vũ khí, hai tay ôm lấy đầu rồi quỳ xuống đất.

Bọn họ đều là những kẻ có gia đình có người thân, không cần phải liều mạng vì một người, càng không cần phải liều mạng vì một cái xác.

Được sống là món quà tốt nhất nhân gian.

Long Ngao hô lên: “Năm mươi nghìn binh lính, vào Dược Đô, giết Đồ Hiêu!”

“Giết giết giết!”

Tiếng hô xé tan không trung, ánh hoàng hôn đã khép lại, màn đêm thôn tính một nửa bầu trời.

Một bên u tối giống như hố đen tìm không ra chân tướng, một bên đỏ rực giống như vết máu khi bầu trời bị xé toang ra.

Năm mươi nghìn binh lính phá vỡ phòng tuyến Dược Đô, xông về phía căn biệt thự mà Đồ Hiêu đang ở.

Kế hoạch của Tiêu Chính Văn rất đơn giản, năm mươi nghìn binh lính áp sát, khiến cho Đồ Hiêu hết đường chạy trốn.

Dù Đồ Hiêu có giấu con át chủ bài gì thì Tiêu Chính Văn cũng sẽ phá vỡ toàn bộ.

Biệt thự của Đồ Hiêu rốt cuộc đang giấu thứ gì, không một ai biết rõ.

Vũ khí hạng nặng, một nhóm tử sĩ hay là vũ khí sinh hoá cùng đến chỗ chết.

Hôm nay, đại quân áp sát.

Đồ Hiêu thấp thỏm, đứng ngồi không yên trong căn biệt thự.

Ngô Giai giống như mất liên lạc, không hề có bất cứ tin tức gì truyền về, giống như trong Dược Đô không còn một kẻ nào nữa.

Đồ Hiêu siết chặt điện thoại, quanh quẩn tới lui bên trong biệt thự.

Ông ta gọi điện thoại cho Ngô Kỳ.

“Tút tút tút!”

Không có ai nhấc máy.

Đồ Hiêu ngồi lên sofa, hai mắt mờ mịt hết cả.

Đồ Hiêu hô lên: “Người đâu, người đâu rồi!”

Một binh lính từ ngoài cửa bước vào, Đồ Hiêu vội vàng hỏi: “Thế nào, trung tâm triển lãm sản phẩm dược có tin tức gì không?”

Binh lính lắp bắp: “Không… không có ạ!”

Đồ Hiêu phẫn nộ gào lên: “Vậy thì phía cổng thành Dược Đô thì sao, có tin gì không?”

Binh lính dè dặt trả lời: “Không, cũng không có ạ!”

Đồ Hiêu gầm lên: “Một lũ vô dụng, chúng mày có tác dụng gì, có tác dụng gì cơ chứ! Lăn ra ngoài cho tao!”

“Vâng, vâng!”

Binh lính nằm xuống đất rồi lăn ra ngoài thật.

Đồ Hiêu biết, trung tâm triển lãm sản phẩm dược và cổng thành Dược Đô có lẽ đều đã thất thủ cả rồi.

Bất luận Tiêu Chính Văn còn sống hay đã chết, tình thế lúc này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta.

Đi!

Đồ Hiêu suy đi tính lại, cuối cùng quyết định nhân lúc biệt thự chưa bị bao vây sẽ mau chóng nghĩ cách tháo chạy.

Nói đi là đi, Đồ Hiêu tay không rời khỏi phòng.

Thế nhưng, ông ta lại gặp phải ba vị khách không mời mà đến.

Bọn họ quay lưng lại với Đồ Hiêu, không có bất cứ phản ứng nào, cũng không hề lên tiếng, thậm chí Đồ Hiêu còn không cảm nhận được hơi thở của bọn họ.

Hồi lâu sau, một giọng nói vang lên: “Không biết tướng quân Đồ Hiêu vội vàng như thế có phải đang muốn tháo chạy hay không?”

“Mấy người là ai?”

Đồ Hiêu cau mày, không có câu trả lời trực tiếp, đối thủ mà mình không hiểu rõ luôn là đáng sợ nhất.

Lần lượt từng bóng đen quay đầu lại, bắt đầu nhìn về phía Đồ Hiêu, lạnh lùng lên tiếng:

“Điện Thần Long, Long Tôn – Long Hình!”

“Điện Thần Long, Long Tôn – Long Lân!”

“Điện Thần Long, Long Tôn – Long Nguyệt!”

“Ầm!”

Đồ Hiêu sững sờ trong nháy mắt.

Điện Thần Long!

Vậy mà lại là điện Thần Long!

Trong ánh mắt của Đồ Hiêu toát lên vẻ không thể tin nổi, không thể nào, sao điện Thần Long của Tiêu Chính Văn lại có thể xâm nhập vào biệt thự mà không có báo hiệu gì.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!