Chương 610: Mười nghìn cấm vệ quân
Cùng lúc này, trong phòng tổng chỉ huy không quân Hoa Quốc, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Hơn chục nam nữ trung niên trên người mặc quân phục, đang đứng trước màn hình điện tử radar cỡ lớn quan sát chấm đỏ trên không bên ngoài vùng biển mười hai hải lý của Hoa Quốc.
Đứng phía trên đầu là một người đàn ông tuổi ngoài năm mươi, mắt to mày rậm, cơ thể cao lớn cường tráng.
Lúc này, ông ấy đang nhíu mày rất nhặt, nhìn chấm tròn đỏ tươi kia, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Sao ông ấy lại không biết ý nghĩa đại diện của chấm đỏ đó là gì chứ, có điều, không lâu trước đây, ông ấy đã nhận được mệnh lệnh của Thiên Tử Các, nhất định phải cản đường máy bay chuyên dụng của Tiêu Chính Văn, bắt nó hạ cánh tại căn cứ quân sự số mười chín.
Nghĩ vậy, người đàn ông mặc trang phục cấp tướng, vai đeo quân hàm ba sao lập tức cầm lấy micro, nói: “Vua Bắc Lương, chào cậu, tôi là Hà Nghị Quốc – tổng chỉ huy của bộ chỉ huy không quân Hoa Quốc, quân hàm ba sao cấp tướng quân. Chúng tôi nhận được lệnh ngăn cậu tại vùng biển này, cậu có hai lựa chọn, một là trở về điểm xuất phát, hai là hạ cánh tại căn cứ quân sự số mười chín”.
Ông ấy vừa dứt lời, cả phòng chỉ huy tác chiến đều trở nên lặng ngắt.
Không một ai dám nói chuyện, thậm chí còn không dám hít thở mạnh.
Bởi vì bọn họ đều biết khoảnh khắc này bọn họ đang phải đối diện với ai!
Đó là vị chủ soái vô địch từng thống lĩnh ba mươi nghìn quân Phá Long Bắc Lương chống lại một triệu đại quân tám nước!
Là tượng đài và vinh quang của Hoa Quốc!
Dù anh đã từ chức nhưng uy danh của anh thì vẫn còn đó, truyền thuyết về anh là bất diệt.
Không một ai dám coi thường.
Bọn họ cũng biết câu nói ban nãy của Hà Nghị Quốc là có ý gì.
Quả nhiên chỉ một giây sau, bên trong loa phát ra giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn: “Ông nhận mệnh lệnh đó từ ai? Bây giờ tôi yêu cầu mấy người lập tức mở đường bay, tôi phải nhanh chóng tới Long Kinh, không được chậm trễ!”
Hà Nghị Quốc hít sâu một hơi, nói: “Vua Bắc Lương, chúng tôi nhận được mệnh lệnh từ Thiên Tử Các”.
Vừa dứt lời, cả phòng chỉ huy tác chiến liền trở nên lạnh lẽo tới tột độ.
Cùng lúc này, trên chiếc trực thăng bay trên không vùng biển Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn ngồi ở ghế lái phụ, tay cầm micro, vẻ mặt vô cùng giá lạnh.
Mệnh lệnh của Thiên Tử Các?
Là ý của Thiên Tử à?
Ông ấy biết mình sẽ trở về nên chuẩn bị trước sao?
Vào lúc Tiêu Chính Văn đang suy tư, giọng nói của Hà Nghị Quốc lại vang lên thêm lần nữa: “Vua Bắc Lương, Thiên Tử có khẩu dụ muốn tôi chuyển lại cho cậu, dù cho cậu trở về vì bất cứ lý do gì thì ông ấy cũng sẽ đích thân xử lý tốt, ông ấy hy vọng cậu không làm ra hành động kích động gì, không lọt vào bẫy của quân địch, hạ cánh tại căn cứ quân sự số mười chín đợi kết quả xử lý của Thiên Tử, ông ấy nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng”.
Nghe xong câu này, sắc mặt Tiêu Chính Văn càng trở nên u ám.
Tiếp đó, anh cầm micro lên, nói với Hà Nghị Quốc: “Tôi không phụ Hoa Quốc, không phụ Thiên Tử, không phụ nhân dân! Hôm nay, tôi nhất định phải trở về Long Kinh! Mấy người muốn ngăn tôi thì cứ việc! Tất cả hậu quả tôi sẽ tự mình gánh lấy!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn ra hiệu cho cơ trưởng trên ghế lái chính rời vị trí, sau đó tự mình ngồi vào ghế lái, đích thân điều khiển trực thăng!
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn nhìn thẳng vào ba máy bay chiến đấu đang dừng trước mặt rồi lao thẳng tới!
Ba máy bay chiến đấu thấy vậy thì vội vàng gào lên: “Tướng quân Hà, anh ấy xông về phía này rồi, chúng tôi có ngăn lại không?”
Trong phòng chỉ huy tác chiến không quân, sắc mặt Hà Nghị Quốc lạnh băng, nhìn chấm đỏ đang không ngừng tiến về phía trước trên màn hình radar hiển thị, cuối cùng nghiến răng nói: “Không ngăn cản nữa! Hộ tống về Long Kinh!”
“Rõ!”
Câu nói này vừa thốt ra, mười mấy tướng quân sau lưng Hà Nghị Quốc đều sững sờ!
“Tướng quân, ông không thể làm như vậy đâu!”
“Tướng quân, đây là mệnh lệnh của Thiên Tử Các, ông làm như vậy là kháng lệnh đấy!”
“Tướng quân Hà…”
Thế nhưng, Hà Nghị Quốc chỉ lắc đầu, xua tay: “Tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả”.
Nói xong, ông ấy tháo chiếc mũ đang đội trên đầu xuống, thở dài một hơi: “Vua Bắc Lương có ơn với Hoa Quốc, tôi sao có thể phụ cậu ấy được đây?”
Mà bên này, vùng trời trên biển, sau khi Tiêu Chính Văn nhìn thấy ba máy bay chiến đấu chuyển đường bay đi theo hộ tống mình thì trong lòng cũng rối ren!
Anh hiểu rõ áp lực và hậu quả to lớn mà Hà Nghị Quốc phải nhận sau mệnh lệnh này là gì!
Hà Nghị Quốc, anh đã nhớ rõ cái tên này rồi.
Tiếp đó, anh nhanh chóng điều khiển trực thăng về phía Long Kinh!
Trên đường đi, tất cả các máy bay chiến đấu chuẩn bị cất cánh ngăn chặn tại các căn cứ sân bay quân sự của khu vực tác chiến đều nhận được lệnh dừng tại sân bay.
Tiêu Chính Văn đích thân lái trực thăng tiến thẳng về phía Long Kinh!
Mà lúc này, trong Thiên Tử Các.
Thiên Tử đang uống trà.
Bên cạnh là ông Long.
Xích Diệm Vương bước vào trong, khom lưng trước Thiên Tử rồi nói: “Thiên Tử, ông tìm tôi sao?”
Thiên Tử giơ tay ý bảo Xích Diệm Vương ngồi xuống uống trà.
Xích Diệm Vương khẽ cau mày, nhưng vẫn làm theo, ngồi đối diện với Thiên Tử, nhấp một ngụm trà trong tách.
Ngay lập tức, mặt hắn nhăn nhó, trà trong tách thật sự rất đắng.
Thiên Tử lại cười hỏi: “Trà thế nào?”
Xích Diệm Vương cười nhạt đáp: “Cũng không tồi”.
“Nói thật đi”, Thiên Tử nói.
“Đắng ngắt, khó mà nuốt nổi”, Xích Diệm Vương lại nói.
Thiên Tử gật đầu, sau đó nói: “Trà này giống như cách ông làm việc hiện giờ vậy, khiến tôi khổ tâm, khó mà nuốt trôi được”.
Nghe vậy, vẻ mặt Xích Diệm Vương liền cứng đờ, vội đứng dậy, khom lưng nói: “Thiên Tử, có lẽ ông đã nghe được tin đồn thất thiệt gì rồi?”
“Tin đồn thất thiệt?”, Thiên Tử cười khẩy, nói: “Xích Diệm Vương, ông không cần phải làm bộ làm tịch ở trước mặt tôi. Nếu như không phải tôi xem xét công lao của ông trước đây, đặc cách phục chức cho ông, ông nghĩ rằng bản thân vẫn còn có địa vị như bây giờ hay sao?”
Xích Diệm Vương nghe vậy thì nói: “Cảm ơn đại ơn của Thiên Tử, thuộc hạ nhất định sẽ vì Thiên Tử mà xông pha khói lửa, chết không hối tiếc”.
“Đủ rồi!”
Thiên Tử đập mạnh tay xuống bàn trà, phẫn nộ nói: “Hay cho cái gọi là xông pha khói lửa, chết không hối tiếc! Tôi đã biết hết những chuyện bẩn thỉu ông và nhà họ Viên cùng làm rồi, đủ để rung chuyển nền móng Hoa Quốc!”
Xích Diệm Vương nhướng mày, nói: “Thiên Tử, thuộc hạ thật sự không biết ông đang nói gì”.
Nghe vậy, Thiên Tử liền cau mày, ánh mắt lạnh lùng giống như một lưỡi kiếm sắc nhọn, nhìn Xích Diệm Vương rồi lên tiếng: “Xích Diệm Vương, ông thật sự muốn tiếp tục diễn trò trước mặt tôi à?”
“Tôi nói cho ông biết, thời gian Tiêu Chính Văn đến Long Kinh cũng chỉ đủ để uống một tách trà thôi, nếu như ông không nhận sai, tới lúc đó, Tiêu Chính Văn có làm ra chuyện gì thì tôi cũng không có cách gì can thiệp”.
Xích Diệm Vương nghe vậy thì mặt biến sắc, hỏi: “Tiêu Chính Văn trở về rồi sao?”
Thiên Tử nói: “Long Kinh, bên ngoài cửa”.
Mà lúc này, bên ngoài cửa Đông ở Long Kinh.
Mười nghìn cấm vệ quân Long Kinh đang dàn trận địa bên ngoài, toàn bộ đều trang bị vũ trang!
Nhìn xuống phía dưới, mỗi một bóng người mặc đồ xanh thẫm đều giống như lưỡi kiếm sắc nhọn cắm trên mặt đất, ớn lạnh thấu xương!
Mỗi một trận địa thoạt nhìn đều khiến cho người ta run sợ!
Ở hàng đầu tiên còn có mấy chục chiếc xe thiết giáp và xe tăng đã xếp hàng rất lâu!
Mà lúc này, phía trước mười nghìn quân cấm vệ, con đường vào thành phố qua cửa Đông xuất hiện một chiếc xe quân sự lao nhanh tới, cuốn theo lớp bụi mù mịt!