Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Bất Bại – Tiêu Chính Văn (tác giả: Hắc Long)

Chương 575: Cho ông mười phút

Ông Hoàng nghe thấy liền sửng sốt, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu có ý gì?”

Tiêu Chính Văn cười lớn đáp: “Không có gì, chỉ nhắc nhở ông, đừng thông đồng làm bậy, đưa ra lựa chọn sai lầm”.

“Ngoài ra, nếu bây giờ ông dùng cái này còng tôi lại, thì lát nữa ông sẽ phải cầu xin tôi mở nó ra, ông có tin không?”

Nghe xong, đám người xung quanh đều hít một hơi khí lạnh.

Tên này cũng quá kiêu ngạo rồi đấy?

Ngay cả Ngô Minh Triết cũng bị lời nói của Tiêu Chính Văn dọa sợ.

Tên này giả vờ cũng khéo quá đấy!

Ông Hoàng nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng liếc Tiêu Chính Văn, cạch, khóa còng tay Tiêu Chính Văn lại!

“Ha ha! Vậy thì tôi phải xem thử, lát nữa, tôi có thể cầu xin cậu để mở nó ra hay không!”

Ông Hoàng cũng tức giận, kéo Tiêu Chính Văn rời khỏi quán mì.

Tống Băng Văn và mấy cô gái kia đi theo sau, cũng bị dẫn lên xe.

Còn Ngô Minh Triết đứng trước cửa, vẻ mặt nghiêm túc, vỗ bả vai của ông Hoàng nói: “Làm tốt lắm, tôi sẽ nói tốt về ông trước mặt bố tôi, các ông qua đó trước đi, tôi sẽ tới ngay”.

“Được được được, vậy thì phải cảm tạ thiếu gia Ngô rồi”.

Mặt ông Hoàng đầy vẻ kích động nhanh chóng bước lên xe, đến thẳng phân cục thanh tra gần đó.

Chẳng mấy chốc, mấy người Tiêu Chính Văn bị tách ra đưa vào phòng thẩm vấn.

Dù sao Tống Băng Văn cũng là lính tuần nên chỉ bị nhắc nhở vài câu đơn giản, rồi được thả ra ngoài.

Lúc này, cô ta lại làm loạn phân cục, hét toáng lên: “Các anh mau chóng thả người! Nếu không tôi nhất định sẽ tố cáo các anh!”

Ông Hoàng cũng hết cách, chỉ có thể để vài đồng nghiệp coi chừng Tống Băng Văn, sau đó ông ta đi vào phòng thẩm vấn có Tiêu Chính Văn.

“Két” cửa mở ra, ông Hoàng cầm tách trà, sắc mặt u ám tiến vào, chỉ thấy Tiêu Chính Văn bắt hai tay ra sau đầu, chân bắt chéo khoan thai thoải mái nhìn ông ta.

“Bỏ chân xuống! Ngồi nghiêm chỉnh! Đây là phòng thẩm vấn!”, lúc này ông Hoàng lại gây khó dễ, lạnh giọng quát.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, nhìn ông Hoàng nói: “Đã thương thượng được tội danh gì chưa?”

Nghe xong, sắc mặt ông Hoàng bỗng tối sầm lại, căm phẫn đập bàn, quát: “Câm miệng! Lúc không cần cậu nói thì cậu đừng ăn nói bậy bạ!”

Sau đó, ông Hoàng bảo đồng nghiệp bên cạnh ghi chép lại tài liệu cuộc thẩm vấn, lạnh lùng hỏi: “Cậu đánh Ngô Minh Triết như thế nào?”

Nghe câu hỏi này, Tiêu Chính Văn nhướng mày, lạnh lùng hỏi lại: “Sao ông không hỏi vì sao cậu ta lại bị đánh? Hay là nói, ông đã nhận định luôn rằng tôi có tội, chuẩn bị quy trách nhiệm cho tôi vì tội đánh người hành hung?”

Mắt ông Hoàng khẽ đảo qua đảo lại, phẫn nộ nói: “Tiêu Chính Văn! Đủ rồi, hoặc là thẳng thắn nhận tội sẽ được khoan hồng, hoặc là phản kháng sẽ bị nghiêm khắc trừng trị, sau đó ra ngoài xin lỗi người bị hại, nên bồi thường phải bồi thường, chỉ cần được tha thứ thì cậu sẽ được thả đi, không cần phải lập án. Nếu cậu vẫn có thái độ như vừa nãy, thì ngay cả tôi cũng không giúp gì được cậu!”

Ha ha!

Tiêu Chính Văn bật cười, nụ cười lạnh lùng khiến trái tim ông Hoàng giật thót!

“Cậu cười cái gì?”, ông Hoàng lạnh lùng hỏi.

Đối phương bật cười, khiến lông tóc ông ta dựng ngược lên.

Tiêu Chính Văn nói: “Ông vừa nói tất cả những việc ông đã làm là đang giúp tôi sao? Để tôi nhận một cái tội danh không có căn cứ là đang cứu tôi à?”

Ông Hoàng cau mày, ông ta biết Tiêu Chính Văn muốn nói gì, nhưng đám người Ngô Minh Triết còn đang đợi bên ngoài.

Vì vậy, ông Hoàng chỉ đơn giản đóng nắp tách trà, lạnh lùng nói: “Cho dù cậu không hợp tác thì tôi vẫn có thể kết tội cậu!”

“Vậy à?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi ngược lại, ánh mắt lóe lên sát khí lạnh băng tận xương tủy!

Sau đó, anh liếc đồng hồ treo trên tường, nói: “Vậy tôi cho ông thời gian mười phút, trong vòng mười phút nếu ông đích thân mở còng tay cho tôi thì tôi có thể không truy cứu. Nhưng trong mười phút ở đây mà xảy ra chuyện gì, thì đừng trách tôi không nhắc nhở ông trước”.

Soạt!

Nghe xong, ông Hoàng nhíu mày, vỗ mạnh lên bàn đứng phắt dậy nói: “Hỗn láo! Cậu nghĩ đây là đâu? Dám uy hiếp thanh tra chúng tôi sao?”

Mặt Tiêu Chính Văn không cảm xúc nhìn ông ta, nói: “Còn chín phút”.

Ông Hoàng sững sờ, đột nhiên cảm nhận được sát khí không thể lạnh lẽo hơn trên người Tiêu Chính Văn!

Loại sát khí này, ngay cả ông ta cũng chưa từng gặp!

Người đàn ông này rốt cuộc là ai?

Ông Hoàng còn đang do dự, bên kia, có đồng nghiệp bước vào, nghiêng người nói bên tai ông Hoàng: “Đội trưởng Hoàng, nhanh lên đi, thiếu gia Ngô không đợi được nữa rồi”.

Hoàng Vân Quang cau chặt mày, nói: “Tôi biết rồi”.

Lúc này, thời gian đã trôi qua năm phút.

Hoàng Vân Quang lạnh lùng nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Bắt cậu ta ký tên đi”.

Người đồng nghiệp kia lập tức cầm nội dung đã được ghi chép lại bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn, đưa cho anh một cái bút, lạnh lùng nói: “Mau kí tên vào!”

Tiêu Chính Văn nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đó.

Người đó thấy Tiêu Chính Văn trừng mắt nhìn mình, lông mày nhíu lại, giơ tay muốn đánh vào đầu của Tiêu Chính Văn.

Kết quả, Tiêu Chính Văn giật ra, cướp lấy cây bút trên tay người đó, nhắm chuẩn xác và nhanh chóng đâm vào lòng bàn tay người đó, lập tức máu tươi chảy ra!

Người đó đau đớn kêu lên, lùi lại vài bước, ôm lấy bàn tay đầy máu của mình, phẫn nộ quát: “Mày dám ra tay với tao sao? Đội trưởng Hoàng, tên này điên rồi!”

Hoàng Vân Quang cũng sững sờ, sau đó giận dữ gầm lên: “Tiêu Chính Văn, lần này không ai cứu nổi cậu nữa đâu! Cậu dám ngang nhiên tấn công thanh tra, muốn vào tù à?”

Sau đó, ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc Hoàng Vân Quang, nói: “Ông còn thời gian một phút”.

Nghe xong, mặt Hoàng Vân Quang đanh lại, quát: “Đâu ra cái lý lẽ đó chứ! Đến lúc này rồi mà cậu còn không nhận tội!”

“Tội gì?”

Tiêu Chính Văn nhướng mày, sắc mặt lạnh như băng.

“Được lắm! Tôi cũng lười đôi co với cậu! Cậu chuẩn bị tâm lý ngồi tù vài năm đi!”

Hoàng Vân Quang phẫn nộ quát rồi quay người định rời đi.

Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn lại nói: “Mười phút đã hết”.

Dứt lời, nhiệt độ trong phòng thẩm vấn đột ngột hạ thấp, đến mức đóng băng.

Hoàng Vân Quang cũng run rẩy cả người, cảm nhận được sát khí dày đặc bao trùm chưa từng có.

Lúc này, đồng nghiệp kế bên đã chạy ra ngoài cầm máu, cả phòng thẩm vấn chỉ còn lại hai người Hoàng Vân Quang và Tiêu Chính Văn.

Không biết tại sao, Hoàng Vân Quang chỉ cảm thấy hai chân dường như bị bất động.

Sao lại thế?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!