Chương 547: Na Na mất tích
Trái tim Tiêu Chính Văn cảm thấy ấm áp, miệng nở nụ cười ngốc nghếch, xoay người chuẩn bị hành động tiếp theo đối phó với nhà họ Quý và nhà họ Viên ở Giang Bắc.
Vài phút sau.
Khương Vy Nhan lái xe đưa Na Na đến trường.
Chỉ cần quay đầu ở ngã tư phía trước là đến rồi.
Đèn đỏ phía trước.
Khương Vy Nhan giẫm nhẹ phanh xe.
“Mẹ ơi, sao hôm nay không phải bố đưa con đi ạ?”, giọng nói trẻ con của Na Na vang lên.
“Sao thế? Không thích mẹ đưa con đi học à?”
Khương Vy Nhan nhìn con gái đáng yêu đang ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu.
“Bố có thể bảo vệ Na Na”.
“Mẹ cũng có thể mà”.
Nhưng cô vừa nói xong, một âm thanh cực lớn truyền đến.
Rầm!
Cả người Khương Vy Nhan chấn động, lập tức vội vàng quay người hỏi: “Na Na, con không sao chứ?”
Chỉ thấy Na Na được thắt dây an toàn trên ghế cũng rất hoảng sợ, nhưng vẫn lắc đầu, kiên trì nói: “Không… không sao ạ”.
Đôi lông mày lá liễu của Khương Vy Nhan nhíu lại, nhìn về phía sau.
Đuôi xe của cô vừa bị xe khác tông vào.
Đèn xanh bật lên.
Vô số tiếng còi inh ỏi truyền đến.
Nhất thời, tiếng còi xe đinh tai nhức óc.
“Na Na, con ngồi đây, mẹ xuống xe xem một chút”.
Dứt lời, Khương Vy Nhan tháo dây an toàn xuống xe kiểm tra.
Chỉ thấy tài xế xe phía sau là một người phụ nữ yếu đuối.
“Xin… xin lỗi, tôi… tôi mới học lái… vừa nãy không cẩn thận đạp sai chân ga…”
Người phụ nữ đó trông có vẻ rất đáng thương, cùng là phụ nữ nên Khương Vy Nhan cũng không nhẫn tâm trách cứ, chỉ có thể nhẫn nhịn nói: “Báo cảnh sát trước đi đã”.
Dứt lời, cô bấm điện thoại.
Nhưng điện thoại đã bị người phụ nữ đó đột nhiên cướp mất.
Người phụ nữ đó lấy điện thoại của Khương Vy Nhan, không ngừng lùi về sau, sắc mặt hoảng sợ nói: “Có thể không báo cảnh sát không, chúng ta tự giải quyết riêng…”
“Cô trả điện thoại cho tôi”.
Khương Vy Nhan đột nhiên không còn tốt tính như vừa nãy, muốn chìa tay lấy điện thoại về.
Cuối cùng, hai người phụ nữ cãi nhau trên phố.
Khương Vy Nhan vất vả lắm mới cướp được điện thoại về.
Đúng lúc muốn gọi cảnh sát, tim cô đột nhiên thót lên.
Một sự bất an dâng lên từ tận đáy lòng.
Cô không yên tâm quay đầu nhìn về sau xe.
Chỉ thấy, trong xe cô lúc này, cửa xe bị mở ra, còn Na Na không có ở trong đó!
“Na Na!”
Khương Vy Nhan cuống cuồng chạy về phía xe mình, nhưng Na Na không thấy đâu nữa.
Nhất thời, cô dường như đã hiểu ra tất cả.
Cô quay người nhìn người phụ nữ “yếu đuối” lúc nãy, nhưng lại thấy cô ta không còn bộ dáng đáng thương như trước, mà ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chỉ trong nháy mắt, người phụ nữ đó đã ngồi vào trong xe, bất ngờ bẻ lái rẽ vào con đường vốn đang tắc, mở ra một con đường máu.
Trong khoảnh khắc, Khương Vy Nhan cảm thấy cơ thể run lên bần bật.
Tay cô run rẩy gọi điện cho Tiêu Chính Văn.
“Alo? Vợ à, đưa Na Na đến trường chưa?”
Âm thanh ấm áp của Tiêu Chính Văn truyền tới, làm mũi Khương Vy Nhan cay cay.
“Na Na… Na Na xảy ra chuyện rồi!”
Dứt lời, trước mắt cô chợt tối sầm lại, đột nhiên ngã ở bên đường…
“Vy Nhan? Vy Nhan?”
Tiêu Chính Văn bên kia nghe thấy một tiếng “phịch”, ánh mắt đanh lại.
Bất kể anh có hét lên như thế nào cũng không ai trả lời.
Lập tức, xung quanh người Tiêu Chính Văn tỏa ra sát khí ngùn ngụt, như thể nước đã bị đóng băng đến cực điểm!
Những năm nay, anh đã bao giờ sợ hãi trước sự uy hiếp và tấn công của người khác đâu?
Nhưng động vào Tiêu Chính Văn anh thì có thể, còn động vào người nhà anh, tuyệt đối không được!
Tiêu Chính Văn hơi cau mày, vội vàng ấn số gọi.
Chẳng mấy chốc, thuộc hạ của anh đã có mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!