Chương 544: Bí mật của nhà họ Tiêu
“Haizz”.
Giang Vạn Long thở dài, tiếp tục nói: “Tất cả những chuyện này đều có liên quan tới Thiên Sơn Thư Lục”.
“Thiên Sơn Thư Lục?”, Tiêu Chính Văn cau mày.
“Cuốn sách này đã được lưu truyền cả nghìn năm nay, bên trong có ghi lại rất nhiều điều thần bí, lời đồn, có được cuốn sách này cũng đồng nghĩa với việc có thể trở thành vua của thiên hạ. Mà nhà họ Tiêu của cậu lại là gia tộc bảo vệ cuốn sách này, cũng chính vì thế nên mới khiến bốn gia tộc lớn nảy sinh ý đồ hãm hại”.
Giang Vạn Long vừa nói vừa tỏ vẻ phẫn nộ và tiếc thương!
“Năm đó, Long Kinh bất ngờ tạo phản, ông nội cậu là Binh Mã Đại Nguyên Soái của một triệu đại quân bị bốn gia tộc lớn liên kết bày mưu hãm hại, trở thành tội nhân phản quốc. Thiên Tử năm đó vì quá tức giận nên đã bãi chức ông nội cậu rồi đẩy vào thiên lao!”
“Cả Hoa Quốc và các quan thần đều cầu xin cho ông nội cậu nhưng đều bị bốn gia tộc lớn liên kết bác bỏ, cuối cùng đã xảy ra án mạng ở Thiên Tử Các! Trong một đêm, tất cả quan lại quỳ trước Thiên Tử Các đều bị bắn chết!”
“Cũng trong đêm đó, ông nội cậu biến mất khỏi thiên lao, không biết sống chết ra sao!”
“Có tin đồn rằng bốn gia tộc lớn hãm hại ông nội cậu ngay trong đêm, cũng lại có tin rằng ông nội cậu chạy trốn khỏi thiên lao. Thế nhưng, kết cục cuối cùng là nhà họ Tiêu vốn đứng đầu trong số năm gia tộc lánh đời hàng đầu Hoa Quốc đã sụp đổ ngay trong đêm, bị tịch thu toàn bộ tài sản. Năm đó, Thiên Tử vì niệm tình cũ và công lao của ông nội cậu nên mới không xử tử hết cả nhà họ Tiêu”.
“Từ trên xuống dưới nhà họ Tiêu tháo chạy khỏi Long Kinh ngay trong đêm, trốn đến Tu Hà sinh sống”.
Nói đến đây, Giang Vạn Long không giấu nổi vẻ phẫn nộ!
Thiên Long Đại Nguyên Soái, một nhân vật vĩ đại đến thế lại trở thành vật hy sinh!
Bốn gia tộc lớn thật sự quá độc ác!
“Thế nhưng, bốn gia tộc lớn vẫn không định bỏ qua cho nhà họ Tiêu. Sau khi tìm kiếm khắp nơi thì cuối cùng đã phát hiện ra tung tích của nhà họ Tiêu ở Tu Hà. Những chuyện sau đó thì cậu biết cả rồi đấy, bốn gia tộc lớn liên kết với nhà họ Ninh ở Tu Hà giết hại nhà họ Tiêu. Bố mẹ của cậu vì muốn bảo vệ huyết mạch nhà họ Tiêu nên đã giao nộp Thiên Sơn Thư Lục, sau đó thì tự sát”.
Nghe đến đây, vành mắt Tiêu Chính Văn đã đỏ hoe, trong đáy mắt chợt thổi bùng lên lửa giận ngút trời!
Bốn gia tộc lớn khốn kiếp!
“Thế nhưng trước khi giao nộp Thiên Sơn Thư Lục, bố cậu đã âm thầm gửi ba mảnh giấy quan trọng nhất trong số mười một mảnh giấy tới nơi khác”.
Giang Vạn Long tiếp lời: “Chỉ khi gom đủ Thiên Sơn Thư Lục thì mới có được sức mạnh vô địch thiên hạ. Đến bây giờ, bốn gia tộc lớn đã có được tám mảnh, ba mảnh còn lại, có hai mảnh chỗ chúng tôi, còn có một mảnh, người đi gửi năm đó mất tích giữa đường, mãi mà không có tin tức gì, nhất định đã bị người khác cướp đoạt mất rồi”.
Nói xong, Giang Vạn Long lấy ra một chiếc hộp gấm bằng gỗ cũ kỹ, giao cho Tiêu Chính Văn rồi nói: “Năm xưa bố cậu cho người giao lại cho chúng tôi, nhắn nhủ bất luận thế nào cũng phải giữ gìn cho cẩn thận. Đồng thời, ông ấy cũng cho cậu hai lựa chọn. Nếu cả đời này cậu chỉ làm một người bình thường, vậy thì bí mật này sẽ tiếp tục được cất giữ, hai mảnh giấy cũ còn lại cũng sẽ không giao cho cậu. Nếu như cậu bước lên con đường vận mệnh của con cháu nhà họ Tiêu, đặt chân lên con đường làm quan chức, hoặc là ngẫu nhiên biết được bí mật của nhà họ Tiêu, vậy thì hai mảnh giấy cũ này sẽ được chúng tôi giao lại cho cậu”.
“Còn về lựa chọn còn lại, là báo thù, hay cũng chính là tranh đấu đến cùng, tất cả đều do cậu quyết định”.
Nói xong, tứ lão cùng quay sang nhìn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn bước lên trước, nhìn chiếc hộp gấm bằng gỗ trên bàn, vô cùng cũ kỹ, trên mặt còn khắc tên tổ tiên nhà họ Tiêu.
“Đó là khắc tự, mỗi một người bảo vệ đương nhiệm của nhà họ Tiêu đều sẽ lưu lại tên mình lên trên đó”, Giang Vạn Long nói.
Tiêu Chính Căn giơ tay ra khẽ chạm vào chiếc hộp gỗ, tìm thấy tên của Tiêu Long và Tiêu An Vũ ở vị trí cuối cùng.
Ông nội, bố…
Khoé mắt Tiêu Chính Văn ngấn lệ, trong lòng vô cùng phẫn nộ, lúc này đã không thể bình tĩnh thêm được nữa.
Sau đó, anh dùng con dao quân đội năm cạnh của mình khắc ba chữ Tiêu Chính Văn lên trên hộp!
Kể từ ngày hôm nay, Tiêu Chính Văn anh sẽ nối tiếp vận mệnh của ông nội và bố, trở thành người bảo vệ cho những mảnh giấy cũ này!
Món nợ máu kia của bốn gia tộc lớn, anh nhất định phải trả.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn lưu lại tên mình, mấy người Giang Vạn Long đưa mắt nhìn nhau, cũng ngầm hiểu được tâm tư của anh.
“Nếu như cậu đã có quyết định rồi, vậy thì chúng tôi cũng không nhiều lời thêm nữa. Tiêu Chính Văn, kể từ giờ phút này, trách nhiệm trên người cậu không chỉ là Hoa Quốc nữa mà còn có thêm cả thâm thù biển máu của nhà họ Tiêu!”
Giang Vạn Long nói: “Đối với Hoa Quốc mà nói, bốn gia tộc lớn là con mọt hút máu. Những gì ông nội cậu năm xưa vẫn chưa thể hoàn thành, mối thù của bố mẹ cậu và nhà họ Tiêu cần một mình cậu trả hết, cậu thật sự muốn đi tiếp con đường này sao?”
Tiêu Chính Văn xiết chặt bàn tay, nói: “Con đường này dù có bao nhiêu hiểm trở đi nữa thì tôi cũng muốn bước tiếp! Mối thù của bố mẹ, ông nội chưa biết sống chết ra sao, tôi nhất định phải bước tiếp!”
“Được!”
Giang Vạn Long gật đầu.
Sau đó, Tiêu Chính Văn mở chiếc hộp gỗ ra, nhìn thấy hai mảnh giấy cũ ở bên trong, khó hiểu và thâm sâu, xem mà không hiểu lắm.
Giang Vạn Long nói: “Hai mảnh giấy cũ này, năm đó bố cậu đã nói với chúng tôi, chỉ có người nhà họ Tiêu mới có thể hiểu được”.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cau mày, nhìn lại vài lần, tạm thời không định xem nữa.
Anh vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Đúng rồi, ông Giang, trước khi đến đây, Xích Diệm Vương từng nói với tôi trong thiên hạ vẫn còn người có chiến lực mạnh hơn cấp chủ soái, ông có biết là ai không?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
Giang Vạn Long nhướng mày, nói: “Quả thực là có, cách phân chia chiến lực bây giờ đều do chúng tôi dựa vào kết quả kiểm tra trên hệ thống chiến khu, Thiên Tử Các có một người sở hữu chiến lực mạnh hơn cấp chủ soái, lần trước có lẽ cậu cũng đã gặp rồi”.
“Ông đang nói đến ông Long bên cạnh Thiên Tử sao?”, Tiêu Chính Văn cau mày nói.
Giang Vạn Long gật đầu nói: “Không sai, ông Long đó là người duy nhất có chiến lực vượt qua cấp chủ soái mà tôi biết tính tới thời điểm hiện tại”.
Tiêu Chính Văn nhướng mày, lần trước khi gặp Thiên Tử, anh đã cảm thấy ông Long này thâm sâu khó lường.
Bây giờ xem ra thật sự là một cường giả!
Tiếp đó, sau khi hiểu hơn về những bí mật có liên quan đến nhà họ Tiêu, Tiêu Chính Văn liền rời khỏi Long Các.
Bốn các lão nhìn theo bóng lưng rời đi của Tiêu Chính Văn, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Tần Hán Quốc nói: “Ông Giang, thằng bé này đột nhiên biết được nhiều bí mật như thế, liệu có tạo áp lực quá lớn cho cậu ấy hay không?”
Giang Vạn Long lên tiếng: “Có những chuyện trước sau gì thì cậu ấy cũng phải biết, đây là vận mệnh của cậu ấy, là vận mệnh của nhà họ Tiêu”.
Bành Chấn Quốc tiếp lời: “Thời gian còn lại cho cậu ấy cũng không còn nhiều, nếu như cậu ấy không tham gia vào thì chúng ta có thể bảo vệ cậu ấy một đời bình an. Thế nhưng sự đã vậy rồi, nếu cậu ấy đã tham gia vào thì tương lai của cậu ấy không còn là thứ chúng ta có thể tính toán được nữa”.
Bốn người cùng thở dài.
Tiếp đó, Giang Vạn Long hỏi: “Bên phía bốn gia tộc lớn có động tĩnh gì không?”
Tần Hán Quốc nói: “Dường như bọn chúng đã biết được thân phận của Tiêu Chính Văn, có lẽ…”