Chương 507: Đại diện của một nghìn thành phố
Pằng pằng pằng!
Ngay lập tức, lễ bắn súng chào mừng bằng một trăm viên đạn vàng vang lên ầm ầm!
Ánh mắt của tất cả mọi người đã bị thu hút qua đó!
Một trăm tiếng súng làm rung chuyển cả Tu Hà!
Ánh sáng rực rỡ chói mắt khiến bầu trời Tu Hà được tô điểm sáng bừng lên!
“Trời ơi! Ở Tu Hà dùng nghi thức của lễ bắn súng chào mừng để bắn pháo hoa kìa!”
“Thiếu gia Ngô, cậu chơi trội quá! Chuyện này không phải có tiền là làm được, mà phải có thế lực lớn chống đỡ! Ngầu quá”.
“Ông Khương, cháu rể của ông đúng là không hề tầm thường!”
Nghe lời chúc mừng của mọi người, Khương Thái Xương và đám người nhà họ Khương đều ngỡ ngàng mù tịt.
Bao gồm cả người được nhắc đến là Ngô Khoan Nghiệp cũng mang vẻ mặt ngơ ngác!
Cậu ta làm gì có tiền để tổ chức lễ bắn súng chào mừng một trăm phát đạn như vậy chứ?
Còn đoàn xe bọc thép này và đoàn xe sang trọng xếp hàng không thấy điểm cuối kia nữa, đều không phải do cậu ta bày ra!
Mà lúc này, Khương Mỹ Nghiên rất kích động nắm tay Ngô Khoan Nghiệp, cười nói: “Chồng à! Đây là bất ngờ anh dành cho em phải không? Em thích quá đi mất!”
Ngô Khoan Nghiệp nhếch miệng, có vẻ như bây giờ không nhận cũng không được.
“Em thích không?”, Ngô Khoan Nghiệp hỏi.
“Thích! Yêu anh chết đi được!”, Khương Mỹ Nghiên đáp, sau đó quay sang nói với Khương Vy Nhan: “Khương Vy Nhan, cô thấy chưa? Đây là bất ngờ mà chồng tôi dành cho tôi đấy!”
“Tiêu Chính Văn đâu? Sao vẫn chưa đến vậy? Sẽ không để cô kết hôn một mình đấy chứ?”
Nghe thấy những lời này, trong lòng Khương Vy Nhan đang mong chờ lập tức cảm thấy hụt hẫng.
Cô vốn cho rằng, những thứ này đều là vì cô, nhưng bây giờ xem ra là không phải vậy.
Mắt thấy những đoàn xe lớn nối đuôi nhau qua mặt mọi người đi về phía này!
Những nhân vật có máu mặt mặc vest đi giày da bước xuống từ mấy chiếc xe sang trọng!
Những người này đều là nhân vật đại diện cho một nghìn thành phố của Hoa Quốc!
Ngày hôm nay, bọn họ đến đây chúc mừng đám cưới của chủ soái Hoa Quốc!
“Trời ơi! Đó chẳng phải là người giàu có nhất tỉnh Hán sao? Nhà họ Khương và nhà họ Ngô lại có thể mời được người giàu có nhất tỉnh Hán ư?”
“Vãi chưởng! Mau nhìn đi, đó là thiếu gia nhà họ Triệu phải không? Nhà họ Triệu ở Long Kinh! Trời ạ!”
“Mẹ ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Toàn là nhân vật lớn? Nhân vật có máu mặt hết cả đấy”.
Bỗng chốc, âm thanh kinh ngạc của mọi người như thủy triều dâng lên.
Sắc mặt Ngô Khoan Nghiệp và tất cả người nhà họ Khương cũng đều cực kì kinh hãi!
Những người trước mắt đều là nhân vật đại diện của các thành phố trong Hoa Quốc!
Phóng tầm mắt nhìn ra xa!
Có đến một nghìn thành phố!
Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?
Khương Mỹ Nghiên đờ đẫn, lúc này cũng biết chuyện này không hề bình thường chút nào.
“Chồng ơi, chuyện này… đây không phải là do anh bày ra đấy chứ?”
Khương Mỹ Nghiên không tự tin hỏi, nuốt nước bọt ừng ực.
Phía sau, Khương Thái Xương và đám người Khương Văn Kỳ cũng tròn mắt đợi chờ câu trả lời của Ngô Khoan Nghiệp.
Đại diện của một nghìn thành phố đến chúc mừng lễ cưới!
Nhà họ Khương được nở mày nở mặt ở Tu Hà, thậm chí là cả Hoa Quốc rồi đấy!
Nhưng lúc này Ngô Khoan Nghiệp đã túa đầy mồ hôi lạnh, cậu ta muốn nhận nhưng lại không dám!
Đội hình lớn mạnh như thế, đủ để giết tất cả trong một giây!
“Anh… anh cũng không rõ nữa… nhà họ Ngô của anh không có thực lực như vậy”.
Ngô Khoan Nghiệp cũng không ngốc, có những chuyện không thể nhận bừa.
Nghe thấy vậy, Khương Mỹ Nghiên sững sờ, đám người nhà họ Khương và những khách quý ở Tu Hà cũng ngây ngốc theo!
Không phải đến chúc mừng đám cưới của Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp, vậy thì họ đến đây làm gì?
Không thấy trên ngực bọn họ đều cài một bông hoa hồng nhỏ sao…
“Vãi chưởng! Chẳng lẽ đến mừng đám cưới của Khương Vy Nhan?”
Lúc này, trong đám người, không biết ai đã cất giọng thốt lên một câu!
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh!
“Không… không thể nào! Sao Khương Vy Nhan lại có tư cách mời một nghìn đại biểu từ các thành của Hoa Quốc đến mừng đám… đám cưới của cô ta…”
Nhưng mà!
Vừa dứt lời!
Trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, đại diện của một nghìn thành phố lại thực sự bước về phía khách sạn Hoàng Đình!
Sau đó, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của đám khách mời, họ bước đến trước mặt Khương Vy Nhan nói: “Chúc mừng đám cưới của phu nhân!”
Ầm ầm ầm!
Lễ bắn súng chúc mừng một lần nữa lại vang lên!
Đột nhiên, trên đầu mọi người có tám chiếc máy bay chiến đấu bay ngang qua bầu trời, kéo theo biểu ngữ khổng lồ!
Trên biểu ngữ được viết:
“Chiến khu Nam Lĩnh, chúc mừng đám cưới của chú rể Tiêu Chính Văn và cô dâu Khương Vy Nhan!”
“Chiến khu Đông Nguyên, chúc mừng đám cưới của chú rể Tiêu Chính Văn và cô dâu Khương Vy Nhan!”
“Chiến khu Tây Kinh, chúc mừng đám cưới của chú rể Tiêu Chính Văn và cô dâu Khương Vy Nhan!”
“Chiến khu Long Kinh, chúc mừng đám cưới của chú rể Tiêu Chính Văn và cô dâu Khương Vy Nhan!”
“Chiến khu Bắc Lương, chúc mừng đám cưới của chú rể Tiêu Chính Văn và cô dâu Khương Vy Nhan!”
Năm chiến khu lớn đồng thời chúc mừng!
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ, trong lòng cực kì kinh ngạc!
“Chuyện… chuyện gì vậy? Năm chiến khu lớn cùng nhau chúc mừng?”
“Trời ạ! Tôi đã thấy gì thế kia? Năm chiến khu lớn đó!”
“Đây là đám cưới gì vậy? Trước nay ở Hoa Quốc, đám cưới của ai mà đã từng được năm chiến khu lớn cùng nhau chúc mừng chứ? Đây… đây chẳng phải là Quốc Hôn sao?”
Nhân vật nữ chính là Khương Vy Nhan lúc này cũng kinh ngạc không thôi, cô vô cùng sợ hãi khi nhìn những việc xảy ra trước mắt, những người này đều là những ông lớn của một nghìn thành phố ở Hoa Quốc đấy!
Đồng thời.
Trong biệt thự Thương Hải Số Một, Tiêu Chính Văn mặc quân phục năm sao của chủ soái Hoa Quốc, trên vai gắn quốc huy rực rỡ của Hoa Quốc, thắt lưng đeo thanh kiếm Thương Long – một trong năm vũ khí lớn của Hoa Quốc!
Thanh kiếm này, trên để giết hôn quân, dưới để chém gian thần!
Chỉ có chủ soái năm sao của Hoa Quốc mới có tư cách đeo nó!
Sau lưng là tám vị long tướng của Bắc Lương, cũng đồng thời mặc trên người quân phục màu xanh lá sẫm, trên tay cầm hộp gấm bọc vải đỏ, vẻ mặt phấn khởi và vui mừng.
Hôm nay là đám cưới của chủ soái!
Bọn họ đều là phù rể!
“Xuất phát!”
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên sự kiên định, nhấc bước rời khỏi biệt thự!
Vy Nhan, anh đến cưới em đây!
Một hàng chín người, ngồi trên chín chiếc xe long kỳ có treo lá cờ của Hoa Quốc sớm đã đậu ở đây.
Những chiếc xe long kỳ này chỉ xuất hiện trong lễ duyệt binh của Hoa Quốc mà thôi!
Mỗi đầu chiếc xe đều gắn hoa hồng đỏ tươi!
Chín chiếc xe long kỳ thong thả rời khỏi biệt thự Thương Hải Số Một, sau đoàn xe là ba nghìn tướng quân tinh nhuệ Phá Long của Bắc Lương!
Tất cả đều mặc quân phục xanh lá sẫm và mang theo súng!
Ngồi vào trong xe, Tiêu Chính Văn hỏi: “Những người khác sắp xếp thế nào rồi?”
Long Nhất đã khỏi bệnh, lúc này vô cùng cung kính trả lời: “Chủ soái, ba nghìn đại quân Bắc Lương, ngày hôm qua đã tập hợp cách vùng ngoại ô của Tu Hà mười dặm! Bởi vì trong tỉnh không thể tập hợp quá nhiều, vậy nên, bọn họ đã được sắp xếp theo dõi buổi phát sóng trực tiếp, chúc mừng đám cưới của chủ soái!”
“Ừ, điện Thần Long thì sao?” Tiêu Chính Văn lại hỏi.
“Ba nghìn cường giả của điện Thần Long cũng đã vào thành phố, lúc này chắc là đã đến khách sạn Hoàng Đình rồi ạ”.
“Đại diện của một nghìn thành phố cũng đã đến rồi”.
“Ngoài ra, tứ lão Long Các và bốn vị chủ soái của tứ đại chiến khu cũng sẽ gặp mặt trong buổi phát sóng trực tiếp, cùng chúc mừng đám cưới của chủ soái!”
Long Nhất kích động nói.
“Tốt!”, Tiêu Chính Văn gật đầu.
Hôm nay, anh phải khiến Khương Vy Nhan trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới!
Nhận được hàng ngàn hàng vạn lời chúc của nhân dân Hoa Quốc!
Đồng thời, anh cũng muốn công bố với toàn thể mọi người, Tiêu Chính Văn anh chính là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, mà Khương Vy Nhan của anh chính là vợ của chủ soái!
Khách sạn Hoàng Đình.
Chân tay Khương Vy Nhan lóng nga lóng ngóng nhìn một nghìn vị đại biểu trước mặt.
Đây đều do Tiêu Chính Văn sắp xếp sao?
Vừa nãy, năm chiến khu lớn đến chúc mừng, cũng là do Tiêu Chính Văn sắp xếp à?
Sao Tiêu Chính Văn có thể có năng lực như vậy?
Đây là điều không chỉ Khương Vy Nhan nghi ngờ, mà cũng là điều mà tất cả mọi người có mặt trước cửa khách sạn Vân Thiên đều ngờ vực.