Chương 462: Điện Thần Long tập kết
Đoàng!
Một viên đạn mang theo lưỡi lửa, lao ra khỏi nòng, vượt qua khoảng cách mấy trăm mét, tạo ra sóng khí, bắn xuyên qua bụng một tên lính, sau đó trúng vào hòm đạn phía sau.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên, ánh lửa rực trời!
Ngay sau đó!
Ầm ầm ầm!
Cả đại đội pháo binh nổ liên hoàn.
Trong chớp mắt, cả trận địa hóa thành biển lửa.
Vô số binh lính bị nổ cho tan xương nát thịt, có người lao ra khỏi biển lửa, nhưng nhanh chóng bị ngã xuống đất.
Tiêu Chính Văn đứng trên cây, sắc mặt lạnh lùng, khuôn mặt bị ánh lửa rực trời rọi đỏ bừng.
Sau đó, anh xoay người nhảy xuống, chạy trong rừng cây như bay.
Sau lưng anh, biển lửa hừng hực, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng trời đất.
Lúc này, thị trấn Thụy Hi cũng cảm nhận được lực xung kích rất lớn của vụ nổ, rất nhiều người dân đều nhìn về phía ánh lửa ở núi Long Môn.
Còn lúc này, phó quan ở khu vực chỉ huy khác nhận được tin đại đội pháo binh toàn quân bị diệt xong, lập tức nổi trận lôi đình, đập nát chiếc điện thoại vệ tinh, gầm lên: “Khốn kiếp! Vua Bắc Lương khốn kiếp! Tao nhất định phải bắt được mày, băm vằm mày ra!”
“Người đâu! Lập tức thông báo toàn quân, tìm kiếm bằng cách rải bom trên diện rộng từ chân núi lên đỉnh núi! Ngoài ra, liên lạc với các đội quân khác đang ở biên giới, điều thêm máy bay trực thăng vũ trang, phong tỏa không vực núi Long Môn! Nhất định phải nhốt được vua Bắc Lương ở núi Long Môn cho tôi!”
Tên phó quan này biết, nếu vua Bắc Lương mà sống sót rời khỏi đây, thì chắc chắn mấy trăm nghìn quân Phá Long của Hoa Quốc sẽ đến thảo phạt.
Đến lúc đó, đối mặt với mấy trăm nghìn quân Phá Long, chắc chắn năm nước sẽ phải chịu áp lực nặng nề.
Từ đó sẽ có khả năng dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền không thể khống chế được.
Vì vậy, vua Bắc Lương buộc phải chết!
Lúc này, sau khi rời khỏi đại đội pháo binh, Tiêu Chính Văn lởn vởn trong rừng, giết được mấy tiểu đội tìm kiếm.
Cả chiến trường núi Long Môn, cứ thỉnh thoảng lại nhận được tin một tiểu đội ở khu vực nào đó bị giết sạch.
Chẳng mấy chốc, các binh lính của liên quân năm nước bắt đầu thấy sợ hãi.
Vua Bắc Lương này chẳng khác gì một bóng ma, bất ngờ xuất hiện trong vòng vây của bọn họ, một khi xuất hiện là lại đoạt mạng của một tiểu đội.
Không có ngoại lệ!
Đây mới là chỗ đáng sợ nhất trên chiến trường.
Bởi vì bạn mãi mãi không biết kẻ địch mà mình đối mặt là ai.
Nhưng lúc bạn biết thì đã đầu một nơi người một nẻo rồi.
Phụt!
Dao của Tiêu Chính Văn cắt trúng cổ một binh lính trước mặt.
Tên lính kia ngã ngửa xuống đất.
Tiêu Chính Văn cúi xuống, lau con dao găm vào người tên lính kia, sau đó lấy một chiếc điện thoại liên lạc trong người hắn ra.
Đây là tiểu đội thứ hai mươi ba bị anh giết, cũng là người thứ hai trăm lẻ chín.
Là một lính thông tin liên lạc!
Tiêu Chính Văn ngồi xổm xuống, mở kênh liên lạc.
Lúc này, trong phòng chỉ huy được thành lập tạm thời, điện đài bỗng xuất hiện tiếng lưu điện, sau đó, một giọng nói lạnh lẽo như thần chết vang khắp phòng chỉ huy.
“Xin chào”.
Cả phòng chỉ huy yên lặng như tờ.
Tên phó quan kia lao tới trước điện đài, chống hai tay lên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Vua Bắc Lương?”
“Đúng vậy”, giọng nói lạnh tanh của Tiêu Chính Văn vang lên.
Tên phó quan kia cười gằn nói: “Không hổ danh là vua Bắc Lương, trong vòng vây của đội quân như vậy, mà vẫn có thể giết được mấy chục tiểu đội của tôi! Anh rất mạnh! Nhưng đối mặt với mấy chục nghìn người, anh có thể chống chọi được đến lúc nào chứ?”
Đầu bên kia đầu tiên là im lặng, sau đó vang lên giọng nói lạnh lùng: “Người chết tiếp theo chính là anh”.
Dứt lời, cuộc gọi bị ngắt.
Tên phó quan kia đỏ bừng mặt, tức giận siết chặt nắm tay, gầm lên: “Điều tra ngay lập tức! Xem đây là đơn vị thông tin liên lạc của tiểu đội nào! Ngay và luôn!”
“Tra… tra được rồi tướng quân, là tiểu đội liên lạc của biệt đội thứ chín, cách… cách phòng chỉ huy của chúng ta… năm trăm mét…”
Ầm!
Không khí trong phòng chỉ huy lập tức căng như dây đàn!
Gò má tên phó quan kia cũng túa mồ hôi như mưa.
Năm trăm mét?
Có năm trăm mét thôi sao?
Đoàng đoàng đoàng!
Cũng đúng lúc này, bên ngoài phòng chỉ huy bỗng vang lên tiếng súng.
Tên phó quan kia và mấy binh lính xung quanh đang định lấy súng chạy ra ngoài.
Keng keng keng!
Một quả lựu đạn lăn từ ngoài cửa vào.
“Lựu đạn!”, tên phó quan kia hét lên kinh hãi, lộn một vòng rồi nằm rạp xuống đất.
Ầm!
Tiếng bom đinh tai, ánh lửa rợp trời, cả phòng chỉ huy bị nổ tan tành.
Đất cháy đen rơi xuống rào rào.
Mấy binh lính đều bị nổ chết, máu thịt be bét.
Tên phó quan kia cũng bị đứt một chân và một cánh tay, cả người toàn máu, hắn nằm trong vũng máu, nhìn khuôn mặt xa lạ đang vác một khẩu súng tiểu liên bước về phía mình.
“Vua… vua Bắc Lương”, tên phó quan kia phun ra máu tươi, cả người run rẩy nhìn người đàn ông trước mặt.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đứng trước mặt tên phó quan, lấy một bao thuốc ra, châm một điếu, anh rít một hơi rồi nhả khói ra, sau đó ngồi xổm xuống cắm vào miệng tên phó quan.
Ngay sau đó!
Đoàng!
Khẩu súng trong tay Tiêu Chính Văn nã thẳng vào đầu tên phó quan kia.
Cả phòng chỉ huy chìm trong khói lửa.
Sau đó, Tiêu Chính Văn nhanh chóng rời khỏi đây.
Không đến năm phút, tất cả các binh lính gần đó đều bao vây lại.
Khi nhìn thấy phòng chỉ huy như đống tro tàn, bọn họ đều vô cùng kinh hãi.
Vua Bắc Lương này là người hay là ma vậy?
Trong vòng vây của bao nhiêu binh lính như vậy mà coi như chốn không người, đơn thương độc mã tiêu diệt cả phòng chỉ huy.
Đáng sợ quá!
Không ít liên quân bắt đầu nản lòng.
Cứ tiếp tục thế này, sợ là bọn họ sẽ bị đối phương giết từng người một.
Có lẽ bọn họ không sợ cái chết khi xông pha chiến trường, nhưng cảm giác khủng hoảng khi hoàn toàn không biết kẻ địch là ai, khiến bọn họ bắt đầu thấy sợ hãi.
Còn lúc này.
Một chiếc máy bay trực thăng đang lòng vòng trên không trung, khi nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trên khắp núi Long Môn.
Trên máy bay, một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen, đội mũ tướng, trong chiếc áo bào đen là bộ quân phục, sắc mặt ông ta u ám, nói: “Lui binh đi, cứ thế này thì chúng ta sẽ chỉ trở thành vật hi sinh vô ích thôi”.
“Đại soái, lẽ nào cứ thế bỏ qua sao?”
Đằng sau người đàn ông mặc áo bào đen là một người đàn ông trung niên khác cấp thượng tướng, cầu vai đính ba ngôi sao, hỏi với vẻ không cam lòng.
Sắc mặt người đàn ông mặc áo bào đen u ám, ông ta là chủ soái của nước Bắc Ấn, cũng là một trong những người chủ mưu của liên quân năm nước lần này.
Nhìn thấy đội quân mấy chục nghìn người tổn thất nghiêm trọng như vậy, ông ta thấy hơi đau lòng.
“Ông đừng quên mục đích chúng ta làm vậy là gì! Đối phương là vua Bắc Lương, là long soái năm sao của Hoa Quốc! Nếu còn tiếp tục, sợ là hai trăm nghìn quân Phá Long ở biên giới sẽ đánh thẳng đến đây!”
Người đàn ông mặc áo bào đen lạnh lùng hạ lệnh: “Rút quân!”
“Rõ!”
Vị thượng tướng phía sau không cam lòng đáp.
Liên quân năm nước ở núi Long Môn nhanh chóng nhận được lệnh rút quân.
Giây phút đó, bọn họ vô cùng vui mừng, có cảm giác như thoát khỏi cõi chết.
Cuối cùng cũng được rời khỏi nơi quái quỷ này rồi.
Rất nhiều người cả đời này không muốn quay lại đây nữa.
Nhưng, đúng lúc bọn họ chuẩn bị rút quân, từng tin tức khiến bọn họ khiếp sợ truyền tới dồn dập.
“Kẻ địch tấn công! Khu C bị địch tấn công! Đối phương… đối phương không chỉ có một người!”
“Kẻ địch tấn công! Khu A có mười mấy tên! Bọn họ đang tàn sát! Thật là đáng sợ…”
“Kẻ địch tấn công! Khu B xuất hiện một thế lực vũ trang không rõ, đang giao chiến với chúng tôi! Hỏa lực của đối phương quá mạnh! Bảy tiểu đội đã bị tiêu diệt toàn bộ!”
…
Từng tin tức khiến toàn quân kinh hãi truyền tới.
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Sao lại thế được?