Chương 455: Cường giả chiến thần tập kết
Dứt lời, hắn nhanh chóng bước tới chòi canh gác, gọi đến một số điện thoại, nói: “Tướng quân Trà Tụng, thuộc hạ làm việc sơ sót, vua Bắc Lương không xuất hiện ở cổng Đông, anh ta đã tìm một thế thân qua mắt chúng tôi ạ!”
“Tôi đã đoán được trước rồi, vua Bắc Lương không dễ gì để các cậu bắt được thế đâu. Thông báo với các anh em, hết sức cẩn thận, canh phòng nghiêm ngặt, dùng máy bay không người lái tuần tra thị trấn, chú ý chặt chẽ tình hình trong trấn, phải tìm bằng được vua Bắc Lương!”
“Rõ!”
Đúng lúc tướng quân Trà Tụng nói xong, một người đàn ông vô cùng vạm vỡ bước vào, người kia cao hai mét, bắp chân còn to hơn cả vòng eo của người bình thường.
Sắc mặt gã u ám, lạnh lùng nói bằng tiếng Hoa Quốc rất lưu loát.
“Tướng quân Trà Tụng, anh cẩn thận thái quá rồi đấy! Cứ để mười cường giả chiến thần như chúng tôi vào thị trấn, giết hắn chẳng phải là được sao? Cần gì phải vòng vo như vậy? Vua Bắc Lương cũng chỉ có một mình, còn chúng tôi đều là những cường giả nổi tiếng thế giới! Cho dù hắn có ba đầu sáu tay, thì cũng không thể sống sót mà bước ra khỏi thị trấn được!”
Tướng quân Trà Tụng nhìn gã đàn ông kia, đáp: “Anh chưa từng giao đấu với vua Bắc Lương, nên không biết anh ta đáng sợ đến mức nào đâu. Anh có biết vào ba năm trước, ở chính nơi này, anh ta đã giết chết bao nhiêu cường giả chiến thần trong trận phong soái không? Trong trận chiến ở biên giới, một mình anh ta xông vào doanh trại năm trăm nghìn người của địch, giết mấy cường giả chiến thần, khiến hai thống soái bị thương nặng, sau khi bắt sống bọn họ, lại bình an vô sự rời đi…”
Nói đến đây, trong mắt tướng quân Trà Tụng tỏ vẻ sợ hãi.
“Ha ha”.
Một tiếng cười duyên dáng vang lên.
Lại có một cô gái vóc dáng yểu điệu bước vào, mặc quần áo da màu đỏ tươi, tóc tết bím, trên bắp đùi và mắt cá chân đều là trang bị chiến đấu như dao găm, phi tiêu…
Ả ta cười khẽ, nói: “Tôi đã nghe danh của vua Bắc Lương từ lâu rồi! Hôm nay, nếu như có thể giao đấu với cường giả như anh ta thì rất lấy làm vinh hạnh! Tướng quân Trà Tụng, anh phải bảo các thuộc hạ của anh chấp hành nhiệm vụ cẩn thận nhé! Đừng bất cẩn bị giết, để anh ta vào đây được thì thú vị đấy”.
Tướng quân Trà Tụng nhìn cô nàng trước mặt, cười lạnh lùng đáp: “Tường Vy, năm đó anh ruột của cô chết trong tay anh ta đấy, thực lực của anh ta không đơn giản như cô tưởng đâu”.
“Ha ha ha”.
Ngay sau đó, một tiếng cười thô lỗ vang lên từ ngoài cửa.
Sau đó, một người đàn ông cả người nhuốm đầy máu tanh và sát khí cất bước tiến vào.
Sự xuất hiện của gã khiến nhiệt độ trong trại đột ngột giảm xuống mười mấy độ.
“Hừ! Một vua Bắc Lương thôi mà, nếu hắn dám xuất hiện, thì Bách Lý Huyền Kiếm tôi sẽ khiến hắn đầu một nơi người một nẻo!”
“Sao có thể thiếu Dạ Kiêu tôi chứ?”
Cùng lúc đó, ở một phía khác cũng vang lên giọng nói lạnh lùng.
Sau đó, mấy bóng dáng khí thế mạnh mẽ xuất hiện trong pháo đài quân sự này.
Mười cường giả cấp chiến thần đã tề tựu đông đủ.
Trà Tụng nhìn mười cường giả hàng đầu trước mặt, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm trọng.
Những người này đều là cường giả chiến thần của các nước, thực lực đều vô cùng xuất sắc.
Nhưng hình như bọn họ vẫn chưa biết sự mạnh mẽ và khủng khiếp của vua Bắc Lương, vẫn không hiểu nguyên tắc hành sự của vua Bắc Lương.
“Hy vọng trận này có thể lấy được đầu của vua Bắc Lương!”
Trong lòng Trà Tụng thầm than.
Sau đó, hắn bước đến một chỗ, gọi cho một số điện thoại thần bí, lạnh lùng nói: “Tôi đã tập hợp đội quân một trăm nghìn người và mười cường giả cấp chiến thần, cùng với hai cường giả cấp chủ soái theo dặn dò của ông! Hiện giờ, vua Bắc Lương đã vào thị trấn Thụy Hi! Lần này, tôi sẽ lấy được đầu của anh ta! Nhưng các ông cũng phải làm được chuyện đã hứa với chúng tôi! Nếu không, bất kể các ông là ai, tôi cũng sẽ khiến các ông phải trả cái giá tương tự!”
“Tốt lắm! Tướng quân Trà Tụng, hợp tác vui vẻ! Một tỷ USD đã được chuyển vào tài khoản của anh! Điều kiện còn lại thì chờ anh lấy được đầu của vua Bắc Lương sẽ thực hiện”.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói lạnh lùng, nói xong thì cúp máy.
Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn đã thành công vào được thị trấn Thụy Hi.
Anh lau lớp bụi trên mặt đi, đội mũ che, bước đi trên đường.
Lúc này đang là buổi sáng sớm, người trên đường không đông lắm, rất nhiều cửa hàng địa phương cũng vừa mới bắt đầu mở hàng.
Anh rẽ mấy cái ngõ, sau đó đến thẳng một sàn nhảy.
Anh vào cửa, lấy một chiếc huy hiệu màu vàng ra, trên huy hiệu có một con rồng vàng.
Người đàn ông canh cửa nhìn thấy huy hiệu rồng vàng liền cho qua luôn, sau đó kéo rèm cửa xuống.
Tiêu Chính Văn và người đàn ông kia đi vào một cánh cửa bí mật phía sau sàn nhảy, men theo cầu thang, đi xuống dưới.
Người đàn ông gõ cánh cửa sắt.
Giữa cánh cửa sắt có một lỗ nhỏ được mở ra, người đàn ông đưa huy hiệu rồng vàng vào trong, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng mở cửa.
Tiêu Chính Văn lập tức lách vào.
Đập vào mắt anh là một căn phòng xa hoa, sofa xếp hai bên, chính giữa là một chiếc bàn làm việc, trên đó để rất nhiều tiền.
Xung quanh phòng còn có mấy người địa phương vóc dáng cường tráng, thắt lưng giắt súng.
Lúc này.
Một người đàn ông trung niên mặc áo hoa, đội mũ hoa, cổ đeo một chiếc dây chuyền vàng to tướng bước từ phía sau ra.
“Ha ha ha, khách quý, khách quý! Không ngờ Long Vương phương Đông lại đến chỗ tôi thế này”.
Người đàn ông kia nở nụ cười gian xảo, vừa cười liền để lộ mấy cái răng vàng.
Trong tay ông ta cầm chai Whisky, rót cho Tiêu Chính Văn một ly, rồi ngồi đối diện anh, cười hỏi: “Đại nhân Long Vương có dặn dò gì thế?”
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lẽo, nói thẳng: “Giải quyết mấy cái đuôi trong thị trấn giúp tôi”.
Người đàn ông kia cười đáp: “Đại nhân Long Vương, cậu nói đùa rồi. Cậu có biết từ lúc cậu bước chân vào thị trấn này thì đã bị người của năm nước để ý không? Theo tin tình báo tôi nhận được, tướng quân Trà Tụng đã bày thiên la địa võng ở núi Long Môn, chỉ chờ cậu mắc bẫy thôi”.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, giơ một ngón tay lên, nói: “Một trăm triệu tệ, giải quyết mấy cái đuôi ở thị trấn. Hoặc là tôi bảo một tiểu đội của quân Phá Long lập tức xuất phát, quét sạch chỗ này?”
Nghe thấy thế!
Mấy tên vệ sĩ quanh phòng rút ngay súng ở thắt lưng ra, chĩa vào Tiêu Chính Văn, tức giận gầm lên.
“Chán sống à?”
“Dám ăn nói với đại nhân của bọn tao như vậy!”
“Đại nhân! Giết hắn đi! Lấy số tiền thưởng hai trăm triệu tệ của năm nước!”
Tiêu Chính Văn cười điềm nhiên, cầm ly rượu trên bàn lên, uống mấy ngụm.
Sau đó!
Tiêu Chính Văn bỗng có hành động!
Anh đập mạnh ly rượu, trúng mặt tên vệ sĩ gần anh nhất.
Một tiếng ầm vang lên.
Ly rượu vỡ tan tành, tên vệ sĩ kia lập tức vỡ đầu chảy máu, ngã ngửa xuống đất.
Mấy tên còn lại thấy thế, lập tức định rút súng ra.
Nhưng!
Bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trên sofa đâu còn bóng dáng của Tiêu Chính Văn nữa.
Cùng lúc đó, một giọng nói quỷ dị đã xuất hiện đằng sau tên răng vàng kia.
Trong tay Tiêu Chính Văn cầm một khẩu súng bạc, chĩa vào huyệt thái dương ông ta, nói: “Chọn cái nào?”
“…”
Mấy tên vệ sĩ hoảng hốt.
Đây chính là Long Vương phương Đông sao?
Thực lực mạnh quá đi mất!
Trán của tên răng vàng kia túa mồ hôi lạnh, cười khan, giơ tay ra hiệu cho mấy thuộc hạ cất súng đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!