Câu nói của Tiêu Chính Văn lại vô cùng ngang ngược.
“Tiêu Chính Văn! Anh… anh làm gì chúng tôi rồi? Còn không mau thả bọn tôi ra”, Điền Văn nhìn Tiêu Chính Văn trên khán đài tức giận quát tháo.
Thật ra đến bây giờ đám người Điền Văn đã hiểu ra mọi chuyện, chắc chắn là lúc hiến tế đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới chưa thể hiến tế tinh huyết của Tiêu Chính Văn, còn khiến họ trở thành con rối của Tiêu Chính Văn.
“Anh còn xem mình là người kế vị thật sao? Tiếc là nơi này không phải là nước Tề, lời anh nói chẳng khác nào rắm cả”.
“Hơn nữa không phải Điền Văn anh rất thích ỷ thế chèn ép người khác à?”
Long Hình mỉm cười nhìn Điền Văn, đồng thời giơ chân lên đạp lên mặt Điền Văn.
“Anh dám!”
Ngay lúc đế giày màu đen đạp lên mặt Điền Văn, hắn như thốt lên một tiếng hét tức giận.
“Đế giày của tôi hơi bẩn, mượn mặt của Điền Văn dùng một chút, tin chắc Điền Văn đại nghĩa hào phóng hẳn là sẽ không để ý đâu nhỉ? Hơn nữa lúc nãy đã cho các người cơ hội rồi đấy thôi”.
“Tiếc là các người lại cho rằng chúng tôi đang cầu xin, haizz ngu ngốc đến mức này thật không biết anh làm sao mà sống từ thời đại Chiến Quốc đến hôm nay chứ?”
“Chỉ là không biết mùi vị đế giày của tôi thế nào?”
Long Hình không để tâm đến cơn giận của Điền Văn mà thờ ơ nói.
Điền Văn càng vùng vẫy, càng tức giận thì càng thu hút ánh nhìn của người khác.
“Tiêu Chính Văn, anh lại dám để một thuộc hạ sỉ nhục bọn tôi”, Điền Khải đã tức giận đến mức cực điểm.
Trước giờ chỉ có họ mới sỉ nhục người khác, ai dám dùng đế giày giẫm lên mặt họ như thế chứ?
“Nói hay lắm, nhưng tôi thích nhìn cậu ta sỉ nhục các người, anh có thể làm được gì? Thuộc hạ của Tiêu Chính Văn tôi muốn sỉ nhục ai thì cứ làm, đây là quy tắc của tôi”.
Sỉ nhục anh thì thế nào?
Trước đó dù là Tần Lương Ngọc hay mấy người Long Hình cũng từng cho các người cơ hội rồi.
Nhưng kết quả thế nào?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!