Chương 452: Trở về Bắc Lương!
Long Nhất xảy ra chuyện rồi?
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn lập tức cau mày, anh lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Long Tứ lập tức trả lời: “Long Nhất tuân lệnh chủ soái đi điều tra chuyện nhà họ Viên. Anh ấy điều tra ra được một số manh mối nên đã đến năm nước biên giới. Nhưng tất cả đều là âm mưu của nhà họ Viên! Sau khi đại ca Long Nhất đi tới biên giới, liền bị bốn chiến thần của năm nước biên giới cùng một trăm nghìn binh lính bao vây! Sau cùng, đại ca Long Nhất người ít không đánh lại đông, bị đối phương bắt giữ rồi!”
“Đây là tình báo khẩn cấp từ Long Kinh! Đối phương nói, nếu muốn Long Nhất bình an trở về Hoa Quốc, chủ soái nhất định phải một mình đến thị trấn trung lập của năm nước biên giới – thị trấn Thụy Hi, để tiến hành đàm phán!”
“Nếu không, năm ngày sau, họ sẽ công khai hành quyết đại ca Long Nhất!”
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Chính Văn tối sầm xuống, ánh mắt không giấu được lửa giận!
Rầm!
Đột nhiên, sát khí trên người Tiêu Chính Văn như bùng nổ, một nắm đấm đánh vỡ bàn làm việc, lạnh giọng nói: “Năm nước biên giới này quá xấu xa! Nhân danh vua Bắc Lương, thông báo chính thức tới bọn chúng, nếu dám tổn thương tính mạng thuộc hạ của tôi! Đội quân ba trăm nghìn lính Phá Long Bắc Lương sẽ lao thẳng vào, tấn công các thành phố chính của bọn chúng! Giết sạch không tha!”
“Ngoài ra, nói với bọn chúng rằng ngày mai, chắc chắn tôi sẽ đến thị trấn Thụy Hi!”
Tiêu Chính Văn tức giận!
Long Nhất là thuộc hạ đi theo anh nhiều năm, giờ phút này lại bị bắt sống, anh nhất định không thể trơ mắt nhìn được!
Nhà họ Viên!
Được lắm!
Dám bố trí âm mưu hãm hại thuộc hạ tao!
Anh chưa tìm đến gây sự bọn chúng thì thôi, bọn chúng lại còn dám nhe nanh hăm doạ!
Sau đó, Tiêu Chính Văn quay người rời khỏi phòng làm việc, đi tới sảnh chính.
Trước khi rời Tu Hà đến năm nước biên giới Bắc Lương, anh vẫn phải giải quyết một số việc cá nhân!
Lúc này, Khương Vy Nhan đang bị Lương Thiên Thụy bám lấy.
Hiển nhiên là Khương Vy Nhan có chút bất lực, chán ghét nói: “Anh Thiên Thụy, anh đừng nói nữa, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng em đã kết hôn rồi, chồng em đối xử với em rất tốt, em rất yêu anh ấy. Nếu anh thực sự vẫn xem em là cô em gái Vy Nhan năm xưa, thì anh chúc phúc cho em, được không?”
Vẻ mặt Lương Thiên Thụy hết sức lạnh lùng, nhưng vẫn rất kiên nhẫn nói: “Vy Nhan, em không thể tiếp tục sai lầm nữa! Tiêu Chính Văn chả làm được tích sự gì, sao có thể xứng với em được chứ? Anh Thiên Thụy mới là chân mệnh thiên tử của em! Anh trở về lần này là vì anh rất muốn lấy em, hãy tin anh! Anh cam đoan có thể làm cho em sống hạnh phúc gấp nghìn lần bây giờ! ”
Dứt lời, Lương Thiên Thụy đưa tay nắm lấy cánh tay của Khương Vy Nhan.
Nhưng!
Đột nhiên, bỗng có một bàn tay to khỏe nắm lấy tay Lương Thiên Thụy, đẩy hắn lùi về sau!
Lương Thiên Thụy sửng sốt, trên mặt tràn đầy tức giận, hắn quay sang nhìn, là Tiêu Chính Văn!
Khương Vy Nhan cũng có chút kinh hãi, núp sau lưng Tiêu Chính Văn, nhìn thấy bộ dạng âm u như trời bão của anh, lập tức nói: “Chính Văn, đừng hiểu lầm, bọn em chỉ là…”
Tiêu Chính Văn khẽ liếc nhìn Khương Vy Nhan, hỏi: “Anh ta quấy rối em?”
Khương Vy Nhan sửng sốt, nhìn Lương Thiên Thụy cũng đang sầm mặt xuống, lắc đầu nói: “Đâu có”.
Tiêu Chính Văn cau mày, sau đó quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lương Thiên Thụy, cảnh cáo: “Tổng giám đốc Lương, Khương Vy Nhan là vợ tôi và tôi là chồng của cô ấy. Tôi khuyên anh đừng quấy rối cô ấy! Nếu không, đừng trách tôi không đâu lại đi ‘hỏi thăm’ anh”.
Nghe vậy, Lương Thiên Thụy chế nhạo, kéo áo vest và lạnh nhạt nói: “Tiêu Chính Văn, anh lấy đâu ra tự tin để nói chuyện với tôi như thế? Anh chẳng qua chỉ là một thằng vô dụng ở rể mà thôi. Vy Nhan nhìn trúng loại rác rưởi như anh, chắc chắn là do bị anh dùng lời ngon tiếng ngọt lừa! Tôi khuyên anh tốt nhất nên ly hôn với Vy Nhan ngay lập tức, để tôi có thể mang lại một cuộc sống tốt nhất cho cô ấy!”
Dứt lời, vẻ mặt của Lương Thiên Thụy tràn đầy tự tin.
Trước một thằng vô dụng như Tiêu Chính Văn, hắn mới là người toả sáng.
Nhưng Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm của mình, đấm thẳng vào mặt hắn, nói: “Tự tin của tôi đây này!”
“A!”
Lương Thiên Thụy hét lên, ôm chặt cái mũi đầy máu, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt vừa đau đớn vừa tức giận, hét lên: “Anh… Cái tên lỗ mãng! Anh dám ra tay đánh tôi?”
Tiếng hét của hắn ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt trong hội trường.
Ai nấy đều bàn tán chỉ trỏ.
Khương Vy Nhan cũng bị cú đấm của Tiêu Chính Văn làm cho kinh hãi, cô vội vàng kéo anh, lo lắng nói: “Chính Văn, anh làm gì vậy?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Lương Thiên Thụy đang không ngừng chảy máu mũi, nói: “Dạy cho anh ta một bài học”.
Khương Vy Nhan tức giận đến mức dậm chân, sau đó vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương của Lương Thiên Thụy, tức giận nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, nói: “Chính Văn! Sao anh lại lỗ mãng như vậy? Anh ấy là anh Thiên Thụy của em, bọn em chỉ là mối quan hệ anh em bình thường! Không phải như những gì anh nghĩ đâu!”
Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, vừa định giải thích.
Nhưng Lương Thiên Thụy lại đột nhiên xua tay, nói: “Vy Nhan, không sao, anh không sao. Là do anh không tốt, vừa rồi trong lúc tức giận anh lỡ lời, anh cũng chỉ muốn cuộc sống sau này của em tốt hơn mà thôi. Không ngờ lại chọc em rể tức giận”.
Sau cùng, Lương Thiên Thụy xin lỗi Tiêu Chính Văn, nói: “Tôi xin lỗi, Tiêu Chính Văn, là tôi nói sai trước, đắc tội anh rồi”.
Bây giờ thì hay rồi, khung cảnh lập tức trở nên náo loạn.
“Oa, Lương Thiên Thụy bị đánh xong còn xin lỗi, rộng lượng quá đi”.
“Chậc chậc, ngược lại, Tiêu Chính Văn quá nhỏ nhen! Hơn nữa còn là một tên lỗ mãng, bốc đồng!”
“Đúng vậy! Nếu có người chồng như vậy, tôi thấy sau này dễ xảy ra bạo lực gia đình lắm! Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ chọn tổng giám đốc Lương. Nghe nói anh ta mới từ nước ngoài trở về, tài sản lên đến trăm triệu tệ!”
Tất cả mọi người, tôi một câu, anh một câu, đều đang coi thường Tiêu Chính Văn.
Nghe thấy những lời này, Khương Vy Nhan càng cảm thấy bối rối, bắt đầu có chút tức giận với Tiêu Chính Văn.
Cô lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó đỡ Lương Thiên Thụy, nói: “Em đưa anh đến phòng y tế”.
Dứt lời, cô đỡ Lương Thiên Thụy đi ngang qua Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn còn muốn giữ Khương Vy Nhan, nhưng cô lại hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Em không muốn nhìn thấy anh, anh bốc đồng quá đấy!”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn sững người tại chỗ, nhìn bóng lưng Khương Vy Nhan đang rời đi, trong lòng cảm thấy rất buồn bực.
Bởi vì chuyện của Long Nhất, anh rất dễ bị kích thích, cho nên khó tránh khỏi có chút tức giận.
Lúc này, Long Tứ đã đi tới, nói nhỏ: “Chủ soái, phi cơ chuyên dụng đã được bố trí”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, nhìn theo hướng Khương Vy Nhan vừa rời đi, nói với Long Tứ: “Bố trí một ít người bảo vệ Khương Vy Nhan”.
“Vâng! Thưa chủ soái!”, Long Tứ đáp lại.
Sau đó, Tiêu Chính Văn trực tiếp bước ra khỏi sảnh chính trong lời bàn tán của đám người, cùng Long Tứ đến một sân bay quân sự trên núi phía sau của Sở chỉ huy quân đội!
Tiêu Chính Văn nhìn Sở chỉ huy quân đội được giăng đèn sáng rực rỡ, sau đó đi thẳng lên máy bay, không quay lại nhìn!
Giải quyết chuyện Long Nhất trước, anh sẽ giải thích cho Khương Vy Nhan khi quay lại.
Sau đó, phi cơ cất cánh từ từ, nhanh chóng biến mất khỏi Sở chỉ huy quân đội!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!