Chương 450: Vy Nhan, lâu rồi không gặp
Sắc mặt Khương Vy Nhan trở nên buồn rầu, mắt đỏ hoe, như thể bị người mình yêu nhất lừa dối, cô nhìn Tiêu Chính Văn, rơi nước mắt hỏi: “Chính Văn, có phải trước giờ anh luôn lừa dối em không?”
Tiêu Chính Văn sững sờ, lắc đầu: “Không, anh thật sự không lừa em, Vy Nhan, em phải tin anh…”
Lúc này, tên binh lính dẫn đầu quay lại nhìn Tiêu Chính Văn!
Bởi vì trời đã tối, vì vậy đối phương nhìn không rõ, phải tiến lên mấy bước, mới có thể nhìn rõ mặt Tiêu Chính Văn!
Lúc này, tên binh lính kia vô cùng kinh ngạc, hoảng sợ!
Chủ… chủ soái?
Không ngờ lại là chủ soái!
Tên binh lính lập tức đứng nghiêm, hành lễ, kính cẩn nói: “Thuộc hạ, Cảnh Thiết, chỉ huy đại đội ba của tiểu đoàn năm thuộc sư đoàn bảy của quân Phá Long Bắc Lương, thưa chủ…”
Chưa kịp nói hết, ánh mắt của Tiêu Chính Văn đã chặn đứng cách xưng hô tôn kính của đối phương.
Sau đó, anh bước lên, nói: “Sao thế, tôi mới rời đi chưa được nửa năm mà các cậu đã không nhận ra tôi rồi à?”
Tên binh lính nghi hoặc, nhìn Tiêu Chính Văn máy mắt liên lục, anh ta mới phản ứng lại, nhanh chóng cười nói: “Ha ha ha, chỉ huy Tiêu, thật xin lỗi, là sơ xuất của thuộc hạ… Anh ở Bắc Lương, không dùng tên này…”
Tiêu Chính Văn thờ ơ nói: “Đó là biệt danh của tôi! Mau thả vợ và người nhà của tôi ra đi!”
“Rõ!”
Cảnh Thiết lập tức quay người, ra hiệu thả người nhà họ Khương.
Lúc này, Khương Vy Nhan và đám người nhà họ Khương đều chết lặng!
Chuyện gì vậy?
Chẳng phải nói Tiêu Chính Văn mạo danh quân nhân Bắc Lương sao?
Sao bây giờ lại xảy ra tình huống này, bọn họ quen nhau à?
Cảnh Thiết nhanh chóng bước tới, xin lỗi Khương Vy Nhan: “Chị dâu, thật xin lỗi, là sơ xuất của chúng tôi! Mong chị lượng thứ!”
Lúc này, Cảnh Thiết vô cùng hoảng loạn.
Ai mà ngờ được.
Người trước mắt lại là vợ của chủ soái chứ!
Ban đầu, bọn họ nhận được thông báo trong ngày là đến Tu Hà, nhận nhiệm vụ bảo vệ chủ soái!
Khương Vy Nhan cũng mỉm cười, nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Chính Văn: “Chuyện này là sao vậy?”
Tiêu Chính Văn bật cười, giải thích: “Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Lúc ở Bắc Lương, tên của anh không phải là Tiêu Chính Văn, anh sử dụng biệt danh. Em cũng biết đấy, tính bảo mật ở chiến khu rất cao, vì vậy, bọn họ đều không biết tên thật của anh…”
Nghe xong câu này, Khương Vy Nhan mới đột nhiên hiểu ra.
Đám người Từ Phân cũng tỉnh ngộ, sắc mặt mới dần bình tĩnh lại.
“Nhìn xem! Tôi nói rồi, con rể tôi là sĩ quan chỉ dạy võ thuật đã xuất ngũ ở Bắc Lương! Các anh đều không tin, còn muốn bắt chúng tôi! Bắt đi, bây giờ cho các người bắt đấy!”
Từ Phân xông về phía Cảnh Thiết quát lớn.
Cảnh Thiết bất lực, không ngừng xin lỗi.
Khương Học Bác nhanh chóng kéo Từ Phân lại, sợ bà ta sẽ gây chuyện.
Mặc dù Tiêu Chính Văn và bọn họ quen nhau, nhưng dù sao cũng xuất ngũ rồi, nếu thật sự chọc giận đám binh lính này thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Sau đó, mấy người họ thuận lợi bước nào địa điểm tổ chức buổi tiệc.