Ngụy Vinh Kỳ gật đầu: “Tốt! Đợi ngày ông đạt đến Thiên Cảnh, tôi và ông hợp sức với nhau đánh đến Đông Vực, tranh cao thấp với nhà họ Khổng”.
Nghe hắn nói thế, Ngụy Võ Hầu như hơi tiếc nuối nói: “Nếu Tiêu Chính Văn vẫn còn sống thì hấp thụ tinh huyết của hắn có lẽ sẽ tốt hơn Tần Lương Ngọc”.
“Ồ? Tại sao lại nói thế?”, Ngụy Vinh Kỳ hơi ngạc nhiên hỏi.
Hắn nghĩ Tiêu Chính Văn chẳng qua là cao siêu hơn mọi người về quyền thuật, sức chiến đấu thực tế chưa chắc có thể so được với Tần Lương Ngọc.
Thế nên Ngụy Vinh Kỳ cũng luôn cho rằng Tiêu Chính Văn không mạnh.
Hơn nữa hắn nghĩ hôm đó Tiêu Chính Văn ra mặt, ngay cả cậu chủ nước Ngụy là hắn cũng xấu hổ thay đám người Điền Văn.
Đường đường là Điền Văn mà lại bị bị vãn bối trong thế tục xoay vòng vòng, còn giết cảnh vệ của mình trước mặt mọi người, mặt mũi của cậu chủ Chiến Quốc sắp mất sạch rồi.
“Cậu chủ, thật ra cậu xem thường Tiêu Chính Văn quá rồi, cậu từng nghĩ đến điều này chưa? Hắn và tôi đều xuất thân thấp kém, không có chỗ chống lưng nhưng hắn có thể đột phá Đế Cảnh trong thời gian ngắn giống tôi”.
“Thậm chí so với hắn, ngay cả thành tựu hiện giờ của tôi cũng không đáng để kiêu ngạo, dù sao căn cốt của hắn cũng chưa đến ba mươi tuổi”.
“Nếu không phải hắn không biết nhẫn nhịn, đắc tội với quá nhiều thế lực thì một trăm năm sau, e là vùng ngoài lãnh thổ lại có thêm một ngôi sao mới đang lên”.
“Đến lúc đó có lẽ hắn sẽ trở thành cao thủ đầu tiên bước vào Thiên Cảnh sau tôi”.
Ngụy Võ Hầu đưa ra đánh giá tự cho là vô cùng chắc chắn, nhưng ông ta đâu biết Tiêu Chính Văn chưa chết, hơn nữa sức mạnh của anh đã vượt xa ông ta từ lâu rồi.
“Nếu ông đã hiểu rõ hắn như thế, tại sao không nói sớm, tôi cũng dễ dàng bắt hắn hiến tế cho ông”, Ngụy Vinh Kỳ ngang ngược nói.
Cho dù trước đây chiến tích của Tiêu Chính Văn thế nào, Ngụy Vinh Kỳ cũng có tự tin có thể dễ dàng hạ gục được Tiêu Chính Văn.
“Cậu chủ, ngộ nhỡ cậu bắt được hắn thật thì e là tôi không bao giờ có cơ hội đột phá Thiên Cảnh”, Ngụy Võ Hầu mỉm cười nói.
Nghe thế Ngụy Vinh Kỳ quay sang nhìn Ngụy Võ Hầu, sau đó hiểu được hàm ý trong lời nói của ông ta.
Nếu không nhờ Tiêu Chính Văn thu hút sự chú ý của mọi người, Tử Cống và Tử Dư không thể ngồi yên nhìn Ngụy Võ Hầu thuận lợi đột phá.
Có thể nói Tiêu Chính Văn đã giúp cho Ngụy Võ Hầu rất nhiều.
Ngụy Vinh Kỳ nghe thế, khẽ gật đầu nói: “Ông nói đúng lắm, nếu Tiêu Chính Văn có thể khiêm tốn hơn, thì sau này sẽ có rất ít người có thể vượt qua anh ta!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!