Đám người Khổng Tề Thiên cũng sợ đến mức quay đầu bỏ chạy!
Chỉ cần bị Chân Long Viêm bén vào quần áo thì sẽ chết người.
Như cái gọi là Long Viêm không tắt.
Chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng sẽ thiêu sống bọn họ trước khi Long Viêm lụi tắt.
Hơn nữa, nước trên đời này cũng không thể dập tắt được Long Viêm.
Đồng thời, Long Viêm cũng sẽ thiêu rụi cả linh hồn, thậm chí là chết một cách đau đớn nhất!
“Thiên Thư Quyển! Khởi!”
Đương nhiên Tử Cống biết Long Viêm này rất đáng sợ, nên vội vàng dùng Thiên Thư Quyển chống đỡ.
Một cuộn trúc cổ xuất hiện trong không trung.
Khác với cuộn trúc cổ trong tay Khổng Tề Thiên, Thiên Thư Quyển của Tử Cống có một chữ “Đạo” màu vàng, đột nhiên mở ra.
Vô số luồng ánh sáng nghênh đón Long Viêm đỏ rực, khiến mọi người hoa mắt. Long Viêm và khí tức thiên đạo mạnh mẽ khiến không ai động đậy nổi.
Trong khoảnh khắc, Long Viêm đổ bùng lên, đại đạo lật đổ.
“Phụt!”
Tử Cống phun ra một ngụm máu lớn,
Hạng Vũ cũng bị luồng ánh sáng vàng kia chấn động, bóng dáng lay động.
“Nếu trong tay ông không có Đạo Đức Thiên Quyển, thì hôm nay chắc chắn ông sẽ chết ở đây!” Hạng Vũ lạnh lùng nhìn Tử Cống.
“Hừ! Nếu không phải tôi không còn ở trạng thái đỉnh cao, thì ông đã chết từ lâu rồi”.
Tử Cống nhìn Hạng Vũ với ánh mắt phun ra lửa!
Đó chỉ là một tàn niệm của Hạng Vũ, mà Tử Cống lại không phải là đối thủ của ông ta!
Hơn nữa không thể bắt được Tiêu Chính Văn ở trước mặt bao nhiêu người thì thể diện của ông ta biết để đi đâu?
“Đỉnh cao? Có bao giờ ông đạt đến đỉnh cao đâu!” Hạng Vũ cười chế nhạo.
Tiếng cười giễu cợt này chứa đựng quá nhiều thứ, thật ra cho dù là Hạng Vũ hay Tử Cống đều rất rõ thực lực của đối phương.
Cho dù Tử Cống ở thời kỳ đỉnh cao, cũng hoàn toàn không thể so sánh với Hạng Vũ, chênh lệch thực lực giữa hai người thực sự quá lớn.