Sự thật thế nào, không chỉ trong lòng đám người Điền Văn biết rõ, tất cả mọi người trong thiên hạ cũng thấy rõ mồn một!
Điền Văn và nhà họ Khổng dẫn quân đến tận cửa, khí thế như gió thổi mây vần, Tiêu Chính Văn thừa nhận hay không đã không quan trọng nữa!
“Thật là đáng ghê tởm!”, Thanh Liên nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay vào đám người Điền Văn, tức giận mắng một câu.
“Hừ! Đổi trắng thay đen là vở kịch hay của đám hèn hạ các người! Năm đó, có bao nhiêu người cũng từng lĩnh giáo thủ đoạn bỉ ổi này? Tôi nghĩ, chắc là toàn bộ Đông Vực không chỉ có một mình tôi nhỉ?”
Giờ phút này, Tần Lương Ngọc cũng lớn tiếng châm biếm!
Đúng vậy, từ thời Đại Tần tới nay, bao nhiêu trung thần nghĩa sĩ đều bị môn đồ nhà họ Khổng hãm hại bằng cùng một phương thức!
Nhạc Phi như vậy, Tô Định Phương cũng như thế!
Giờ phút này, Tần Lương Ngọc đã vô cùng thất vọng về đám người Điền Văn, càng cảm thấy những gì nhà họ Khổng là vô liêm sỉ!
Bà ta vốn cho rằng, thân là bốn cậu chủ Chiến Quốc vang danh khắp thiên hạ, nói thế nào đi nữa cũng có ranh giới cuối cùng trong việc đối nhân xử thế, nhưng hôm nay xem ra, những người này đâu còn ranh giới gì đáng nói?
“Tần Lương Ngọc, chuyện này không liên quan đến thành Đại Phong của các người! Tôi khuyên bà một câu, tốt nhất đừng lắm mồm lắm miệng!”, sắc mặt Điền Văn u ám, lạnh lùng cảnh cáo!
Mỗi việc họ làm đã xấu xa tới cùng cực, bây giờ càng không hy vọng bị Tần Lương Ngọc vạch trần!
Có một số việc tự lòng người hiểu rõ, những người hiểu biết trong thiên hạ cũng không ngốc, dĩ nhiên có thể nhận ra Tiêu Chính Văn bị oan!
Nhưng vấn đề là chuyện này tuyệt đối không thể nói công khai được, nếu không, chẳng khác nào vạch trần tội lỗi của nhà họ Khổng, còn vả vào mặt Điền Văn ngay trước mặt mọi người!
“Làm cũng đã làm rồi, còn sợ người khác nói à? Quả là nực cười! Ai cũng nói Điền Văn cậu nghĩa khí ngút trời, giờ xem ra, đó chẳng qua là mấy lời đồn thổi mà thôi!”
“So với nhà họ Khổng, Điền Văn cậu cũng chưa chắc tốt hơn điểm nào? Vì tư lợi của mình, lại không màng sự thật, không chỉ mưu hại cậu Tiêu, còn ỷ đông hiếp yếu, đây chính là phong cách làm việc của các cậu chủ Chiến Quốc sao?”
“Hôm nay Tần Lương Ngọc tôi cũng xem như đã được lĩnh giáo nhân phẩm thật sự của các người rồi!”
Tần Lương Ngọc giễu cợt không chút khách khí.
Điền Văn bị câu nói của Tần Lương Ngọc chọc giận, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh!
Chuyện này đúng là hắn đuối lý, thậm chí bị Tần Lương Ngọc chế giễu như vậy ngay trước mặt mọi người, lại hoàn toàn không dám làm gì!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!