Chương 4383
Cho dù ông ta cũng có chút thực lực, nhưng so với bốn cậu chủ Chiến Quốc, chút thực lực và lai lịch này căn bản nhỏ của ông ta không đáng kể!
Với thân phận của ông ta có thể chèn ép một đám thế gia và tông môn, nhưng trước mặt bốn cậu chủ Chiến Quốc, e rằng ngay cả tư cách nói chuyện, ông ta cũng không có!
“Thật ra bất kể người khác nói thế nào, so với bốn cậu chủ Chiến Quốc, cháu vẫn coi trọng Tiêu Chính Văn hơn!”, lúc cô gái nhắc đến Tiêu Chính Văn, trên mặt không khỏi ửng đỏ.
Cô gái trẻ đỏ mặt, lộ ra dáng vẻ hết sức ngại ngùng, khiến cho đám con cháu thế gia xung quanh đều rạo rực!
“Xuỵt!”
Thiên Quỳnh Tử vội vàng làm một động tác tay ý bảo mọi người trật tự, nói: “Tiêu Chính Văn vừa bị đuổi ra khỏi thành Minh Nguyệt, hơn nữa trước đấy còn đắc tội với bốn cậu chủ Chiến Quốc, chỉ dựa vào câu nói ban nãy của cháu thôi cũng đủ để phạm vào tội chết rồi!”
Mặc dù nói thì như vậy, thế nhưng Thiên Quỳnh Tử vẫn cực kỳ coi trọng Tiêu Chính Văn, dẫu sao đó cũng là người mà Trương Nghi và ba nhân vật nổi tiếng khác ở Chiến Quốc vô cùng xem trọng!
Dù không tin tưởng người khác, nhưng Thiên Quỳnh Tử vẫn tin vào con mắt của Trương Nghi!
Chỉ có điều tạm thời tình thế đang rất bất lợi cho Tiêu Chính Văn mà thôi, trong thời điểm mấu chốt này, đương nhiên kính trọng nhưng vẫn phải cách xa Tiêu Chính Văn một chút!
“Hừ, điều cháu nói đều là sự thật! Gì mà bốn cậu chủ Chiến Quốc, còn không phải đều dựa vào thế lực sau lưng bọn họ sao? Nếu như gạt bỏ bối cảnh thì ai trong số bốn người bọn họ dám so bì với Tiêu Chính Văn?”, cô gái trẻ không phục lên tiếng.
“Không được ăn nói linh tinh! Cháu và ông đều là người của đất Nguỵ, thứ mà cháu nên nghĩ là làm sao mới có thể gả cho cậu chủ Vinh Kỳ chứ không phải cứ nhớ nhung mãi một kẻ trong thế tục!”
Thiên Quỳnh Tử nhíu mày, lạnh lùng cảnh cáo.
“Hừ! Gả cho anh ta ư?”
Cô gái trẻ khinh thường liếc nhìn Nguỵ Vinh Kỳ, lắc đầu nói: “Cháu thà chết chứ cũng sẽ không gả cho Nguỵ Vinh Kỳ! Cháu thà gả cho Tiêu Chính Văn còn hơn!”
“Cháu…”
Thiên Quỳnh Tử bị những lời này của cô gái trẻ chọc giận tới độ sắc mặt trắng bệch, ngay cả cánh môi cũng không ngừng run lên.