Rõ ràng đó là cao thủ võ đạo có thể bay xuyên tầng không, hơn nữa cảnh giới cũng không hề thấp!
“Cô gái, nhãn lực không tệ nhỉ!”, Tần Lương Ngọc cũng không hề giấu giếm, gật đầu thừa nhận.
Sau một hồi chuyện trò, Linh Nhi lúc này mới nói với mọi người khoảng thời gian gần đây thành Minh Nguyệt đã hoàn toàn thiết lập giới nghiêm!
Hơn nữa còn chỉ cho phép vào chứ không cho phép ra, sau khi mặt trời xuống núi thì sẽ phong toả toàn thành, bất cứ ai cũng không được phép tự ý ra vào!
“Sắc trời đã không còn sớm nữa rồi, dù các vị tới thành Minh Nguyệt thì e rằng mặt trời cũng đã xuống núi, nếu như không chê điều kiện chỗ chúng tôi sơ sài thì có thể ở lại nhà tôi một đêm, sáng ngày mai lại lên đường cũng không muộn!”
Linh Nhi nhìn mặt trời đã ngả về phía tây mới lên tiếng khuyên nhủ.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, lần đầu tới Tây Vực nên cũng không hiểu về tình hình ở bên này, nếu như cứ xông vào thì khó tránh khỏi việc gây ra những rắc rối không cần thiết!
Hơn nữa mục đích của chuyến đi lần này chủ yếu là để hiểu về đất đai con người của Tây Vực, nhân tiện đón phân nhánh của nhà họ Trương trở về Đế Khư.
Vậy nên cả đoàn người cũng không vội, sau đó đi theo Linh Nhi trở về thôn làng.
Linh Nhi còn vào trong phường rượu để mua hai hũ rượu ngon, rồi mới gọi mọi người trở về nông xá đơn sơ của mình!
Chẳng bao lâu sau, Linh Nhi bưng lên mấy bát canh, nói: “Mọi người uống chút canh trước đi, giờ tôi sẽ đi chuẩn bị mấy món ăn ngon cho các vị!”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Cảm ơn cô!”
Tần Lương Ngọc bưng bát lên uống một ngụm nhỏ, không khỏi gật đầu lia lịa, mặc dù trong canh ngay cả váng mỡ cũng không có, thế nhưng mùi vị lại cực kỳ ngon!
“Đây là rau gì vậy, mùi vị đúng là ngon miệng!”, Tần Lương Ngọc đặt bát canh xuống, khẽ cười hỏi.
“Đây là một loại cỏ dại mọc đầy bên ngoài đồng, thế nhưng sau này phát hiện ra không chỉ có thể ăn mà còn rất ngon, còn về tên gọi thì không quá kêu, người ở chỗ chúng tôi đều gọi nó là Địa Soán Long!”
Linh Nhi giải thích với Tần Lương Ngọc.
“Địa Soán Long?”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn loại rau lá xanh trong bát, nhíu mày nói: “Đây rõ ràng là rau lá xanh mà, sao lại có liên quan tới chữ long cơ chứ?”
“Nhắc tới cái này thì dọc đường chắc mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, gần như trên hoang mạc nghìn dặm ngoại trừ cỏ dại ra thì không có lấy một bóng người!”