Giờ khắc này, Tử Cống còn thẳng thừng làm thay đổi hiện tượng thiên nhiên, vô số sao băng rơi xuống trong nháy mắt, tấn công về phía quân của Ngụy Vinh Kỳ!
Địa vị nhà họ Khổng bị uy hiếp trước nay chưa từng có, điều này đã chạm đến đến giới hạn cuối cùng của Tử Cống. Nếu hôm nay không thể ép hai nước Ngụy, Triệu lui quân thì ngày sau cơ nghiệp nhà họ Khổng mất mấy ngàn năm xây dựng sẽ sụp đổ tan tành!
Lúc này, người nhà họ Phương cũng không ngồi yên được nữa, đã đến lúc nguy cấp đứng bên bờ vực sinh tử rồi.
Chỉ thấy một bóng người bay thẳng lên trời, chắp tay vái lạy Tử Cống: “Tử Cống tiên sư, vãn bối Phương Tử Tấn, mong tiên sư…”
“Cút!”
Tử Cống quát to một tiếng, Phương Tử Tấn lập tức hộc máu…
“Tiên sư, tuyệt đối không thể khai chiến!”
Người nhà họ Phương rối rít quỳ dưới chân Tử Cống, đau khổ cầu xin.
“Cùng lắm Đông Vực máu chảy thành sông, nhà họ Khổng đủ sức để đánh!”, Tử Cống lạnh lùng nhìn về phía hai người Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng!
Thật ra ông ta đang cảnh cáo, cũng là uy hiếp hai người họ.
Lỡ như Đông Vực máu chảy thành sông thật thì Thiên Đạo Minh Ước ắt sẽ ra tay, đến lúc đó, Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng hoàn toàn không gánh nổi tội danh lớn như vậy!
“Không! Nhà họ Khổng chúng tôi không muốn khai chiến với hai nước Ngụy, Triệu!”
Đang lúc ấy lại có một bóng người đáng sợ hiện ra.
Khí thế của Tử Dư vô cùng uy nghiêm, lúc vừa hiện thân, vô số dãy núi cao dưới chân ông ta liền sụp đổ!
Thậm chí ngay cả bầu trời cũng bắt đầu méo mó!
“Tử Dư!”, Tử Cống chợt nghiêng đầu nhìn về phía Tử Dư, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tử Dư?
Người này đã từng chu du các nước ở thời Khổng Khưu, cũng là người tự mình dẫn ba ngàn đệ tử Khổng Khưu đánh một trận với quân nước Tiến, lúc khắp thế giới bán bản đồ bày bố binh phòng nước Lỗ. Hơn nữa không hề mất một binh một tốt nào đã đánh bại được bốn chục ngàn quân nước Tiến!
Vì vậy, địa vị của ông ta ở nhà họ Khổng chỉ cao chứ không thấp hơn Tử Cống!