Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Bất Bại – Tiêu Chính Văn (tác giả: Hắc Long)

Chương 404: Không biết điều

Lúc này Hàn Khắc Sảng hoàn toàn chết lặng!

Hắn không tài nào tin được, hắn lại không thắng nổi Tiêu Chính Văn trước mặt!

Cú đấm này của hắn, lại có thể thua thảm hại, thậm chí là năm ngón tay đều bị bẻ gãy!

Hắn là quán quân vô địch giải đấu tay không của tỉnh ba năm liền, là thiếu gia nhà họ Hàn ở tỉnh có truyền thống võ thuật, thực lực của hắn không thể coi thường!

Nhưng!

Tiêu Chính Văn chỉ cần dùng một đòn nhẹ nhàng đã khiến tay hắn bị gãy, hơn nữa bản thân không hề bị thương vẫn đứng yên tại chỗ, dáng vẻ bình tĩnh!

Điều này khiến Hàn Khắc Sảng cực kì kinh sợ và giận dữ.

Lúc này, Tiêu Chính Văn tiến lên một bước, từng bước từng bước đi về phía Hàn Khắc Sảng, khí thế trên người đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt cũng hết sức lạnh lùng bá đạo!

“Thằng khốn! Mày… Mày muốn làm gì? Tao là thiếu gia nhà họ Hàn ở tỉnh! Bố tao là Hàn Lôi Long! Nếu mày dám làm gì tao, bố tao và cả nhà họ Hàn sẽ không tha cho mày! Bao gồm cả họ nhà mày!”

Lúc này Hàn Khắc Sảng rõ ràng đã sợ hãi, hắn lùi về sau mấy bước, tức giận gào mồm lên!

Bởi vì, hắn nhìn ra được sát khí và sự lạnh lùng từ trên khuôn mặt của Tiêu Chính Văn!

Loại sát khí này, hắn chỉ từng thấy từ trên người bố hắn mà thôi!

Không!

Chính xác mà nói, sát khí trên người Tiêu Chính Văn còn mạnh mẽ hơn bố hắn gấp vạn lần!

Sao có thể chứ?

Bố hắn là một trong những người đại diện của giới võ thuật, là một đại sư, còn là cường giả quân vương chuẩn cấp một sao!

Nhưng Tiêu Chính Văn trước mắt, mang lại cho hắn cảm giác như một vị sát thần!

Lúc này, tất cả những người trong phòng bao đều bị khí thế trên người Tiêu Chính Văn trấn áp!

Sau khi Triệu Mộng Liên phản ứng lại, lập tức đứng lên chỉ thẳng mặt Tiêu Chính Văn nói: “Anh điên rồi! Thiếu gia Hàn là người mà một tên vệ sĩ thối tha như anh có thể chọc vào sao? Anh muốn chết đúng không? Còn làm liên lụy bọn tôi, anh có biết không hả?”

“Quá láo xược! Thiếu gia Hàn là người có thể bóp chết anh chỉ bằng một tay, anh còn dám động tay động chân với thiếu gia Hàn à?”

“Không tự lượng sức mình! Mau quỳ xuống xin lỗi thiếu gia Hàn, nếu không hôm nay anh đừng hòng bước ra khỏi phòng bao này!”

“..”.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều phản ứng lại, hùng hùng hổ hổ, nhao nhao mắng chửi Tiêu Chính Văn, xem ra ai cũng cho rằng hành vi vừa nãy của Tiêu Chính Văn là muốn chết!

Nhưng.

Tiêu Chính Văn bình tĩnh lắc đầu, đứng trước mặt Hàn Khắc Sảng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.

Hàn Khắc Sảng lập tức như chim sợ cành cong, từng giọt mồ hôi lớn trên trán chảy ròng ròng.

Hắn hiểu rõ thực lực của bản thân, vậy nên, lúc này hắn càng hiểu rõ thực lực của Tiêu Chính Văn!

“Mày… Mày rốt cuộc muốn làm gì? Đừng cho rằng mày chiếm được ưu thế mà tưởng không ai địch nổi! Vừa nãy tao… tao chỉ là sơ ý thôi!”, Hàn Khắc Sảng run rẩy nói, muốn cố gắng dọa Tiêu Chính Văn!

Chỉ tiếc rằng, biểu cảm của hắn đã bán đứng sự sợ hãi và căng thẳng của hắn.

Từ trước đến nay Hàn Khắc Sảng chưa từng sợ hãi và hoảng hốt như vậy, người đàn ông trước mặt mang đến cho hắn một cảm giác không chân thực, như thể hắn đang đối mặt với thần chết đến từ địa ngục, khiến cả linh hồn hắn run rẩy.

“Thiếu gia Hàn, đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh thôi”.

Tiêu Chính Văn nhấc tay, nhẹ nhàng vỗ lên vai Hàn Khắc Sảng, nhếch mép cười khẩy.

“Chúng ta có gì để nói đâu chứ! Cút ra!”

Hàn Khắc Sảng sững sờ, sau đó hét lên một tiếng giận dữ, hất thẳng cánh tay Tiêu Chính Văn ra!

Tiêu Chính Văn nhún vai, quay đầu nhìn Tô Mặc Như nói: “Cô xem, anh ta không chịu nói chuyện, đúng là không biết điều”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại quay đầu nhìn Hàn Khắc Sảng, lúc này, trong mắt anh đã lộ ra sát khí ngút trời!

Ánh mắt này dọa Hàn Khắc Sảng run lẩy bẩy, ấp a ấp úng quát lên: “Mày… Mày muốn làm gì?”

“Làm gì à? Vừa nãy tôi đã cho anh một cơ hội quỳ xuống dâng trà, xin lỗi tôi vì tội bất kính của anh!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, đồng thời tát “bốp” một cái, âm thanh vang vọng khắp phòng bao khiến ai nấy đều kinh hãi.

Tất cả mọi người đều sững sờ!

Tên Tiêu Chính Văn này lại dám ra tay đánh Hàn Khắc Sảng!

Đúng là không muốn sống nữa rồi!

“Tô Mặc Như! Chắc chắn bạn của cậu bị điên rồi! Điên rồi! Anh ta lại dám đánh thiếu gia Hàn? Đây là tự tìm đường chết mà”.

Đồng thời, Triệu Mộng Liên hít sâu vào một hơi khí lạnh, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt kinh ngạc, nói với Tô Mặc Như: “Mau ngăn bạn của cậu lại! Anh ta coi trời bằng vung quá rồi, không chỉ hại bản thân mà còn liên lụy đến mọi người! Nhà họ Hàn là thế gia võ thuật của tỉnh, thế lực không thể coi thường! Chỉ cần một câu nói của nhà họ Hàn, tất cả chúng ta đều coi như xong!”

“Câm miệng!”

Tô Mặc Như lạnh lùng quát một tiếng, trừng mắt liếc xéo Triệu Mộng Liên, dọa cô ta câm như hến.

Sắc mặt Tô Mặc Như lập tức cũng trở nên tái mét, trong lòng hơi hoảng loạn.

Tiêu Chính Văn vì mình mà đắc tội với Hàn Khắc Sảng, cũng chính là đắc tội với nhà họ Hàn.

Lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì đây là trách nhiệm của mình.

Nghĩ như vậy, Tô Mặc Như hơi lo lắng, vừa muốn bước lên ngăn cản nhưng bị Lâm Lập Hàm bên cạnh giữ lại.

“Chị à, chị làm gì vậy?”

“Ngồi yên một chỗ, chị cảm thấy Tiêu Chính Văn này không phải người đơn giản, sẽ không làm những chuyện không có đầu óc, trước tiên cứ xem đã, đợi lát nữa nói sau”.

Lâm Lập Hàm cười nhạt, ánh mắt lúc nhìn về Tiêu Chính Văn càng thêm tò mò.

Người đàn ông này đúng là càng lúc càng thần bí.

Rốt cuộc anh ta có thế lực và bản lĩnh như thế nào mới dám ra tay với Hàn Khắc Sảng – một trong bốn thiếu gia ở tỉnh như vậy chứ?

Là nhà họ Hàn ở tỉnh đấy!

Mà ở bên này, Hàn Khắc Sảng bị tát nghiêng đầu, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa nói lên lời.

Đợi lúc phản ứng lại, hắn tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, phẫn nộ hét lên: “Mày muốn chết à? Mày sẽ phải trả giá đắt cho cái việc mày làm lúc nãy! Tao sẽ diệt cả họ nhà mày!”

Từ lúc hắn sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn bị vả vào mặt ngay trước mặt mọi người!

Hắn tức giận và căm phẫn!

 

“Trả giá?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười khẩy, chẳng thèm để ý đáp: “Vậy tôi muốn xem thử, thiếu gia Hàn có thể bắt tôi trả giá thế nào”.

“Được được được! Đây đều là do mày tự chuốc lấy”.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!