Người đàn ông bên cạnh lướt nhìn Tiêu Chính Văn, khinh thường nói: “Cảnh giới cao thì có tác dụng gì? Căn cơ không vững chắc cũng chỉ thành tai họa thôi”.
Thật ra người đàn ông này cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng cấp bốn mà thôi, còn người phụ nữ trẻ thậm chí còn chưa đến Nhân Hoàng cấp ba.
So ra thì Tiêu Chính Văn không chỉ đơn giản là cảnh giới cao.
Chỉ là người đạt đến cấp bậc như họ, nhất là đạo thuật tu học, ngước mắt lên có thể nhìn ra căn cốt của người khác thế nào. Căn cốt của Tiêu Chính văn chưa đến ba mươi tuổi nhưng lại có tu vi đáng sợ là cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu, hệt như yêu quái.
Họ nghĩ Tiêu Chính Văn chắc là bình thuốc được các tông môn lớn đặc biệt đào tạo ra chỉ vì thể diện trong truyền thuyết.
Để nhanh chóng nâng cao cảnh giới bằng đan dược, bản thân vốn dĩ đang nảy mầm sinh trưởng, thời gian dài không chỉ không có lợi mà ngược lại còn có hại.
Họ đã gặp không biết bao nhiêu trường hợp giống thế này, đã thành thói quen rồi.
“Tôi cho rằng căn cơ sẽ không có vấn đề gì”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.
Cảnh giới của anh đều là liều chết bằng dao thật, giáo thật mang lại, hơn nữa có lần nào không phải là trận chiến có vô số hiểm nguy, có lần nào không phải lội ngược dòng chiến thắng với số đông quân địch?
“Người như anh…”
Người phụ nữ trẻ mới nói được một nửa, trong sân đã vang lên giọng nói trầm thấp: “Nguyệt Nhi, mời vị này vào trong một lúc”.
Lưu Bá Ôn ngắt lời của người phụ nữ tên Nguyệt Nhi đó nên cô ta cũng không tiện nói gì thêm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!