Trong lòng ông ta người duy nhất có sự lĩnh hội này chỉ có Tiêu Chính Văn khoảng thời gian trước được người ta đồn đại mà thôi.
Nhưng Tiêu Chính Văn ở Đế Khư xa xôi, không thể nào chạy đến biên giới của thành Đại Phong, càng không thể có quan hệ với các chủ của Nguyệt Hoa Các.
Phải biết là Nguyệt Hoa Các và Ngọc Khuyết Cung đều bị thiệt hại trong tay Tiêu Chính Văn, Tần Lương Ngọc sao có thể hòa hợp được với Tiêu Chính Văn chứ?
Càng không thể ngày nào cũng dẫn theo Tiêu Chính Văn bên cạnh, còn chạy đến xin ông ta giúp đỡ.
Sau khi nghe Lưu Bá Ôn nói thế, Tần Lương Ngọc cũng hơi thất vọng, cả thành Đại Phong thậm chí là Đông Vực, hầu như ai cũng biết Lưu Bá Ôn mưu hay chước giỏi, thậm chí có thể biến hóa thiên cơ.
Bất kỳ ai chỉ cần lướt qua trước mặt Lưu Bá Ôn, ông ta đều có thể đoán được đời này kiếp trước của người này, nếu không phải là người Lưu Bá Ôn nhắm trúng thì thật sự không còn hy vọng gì nữa.
Thế nên lời nói của Lưu Bá Ôn cũng giống như phán quyết cuối cùng dành cho Tiêu Chính Văn.
“Thật ra sớm muộn gì cũng có một ngày thành Đại Phong có thể trở thành trung tâm của Đông Vực, ít nhất địa vị cao hơn hiện giờ rất nhiều, hơn nữa Nguyệt Hoa Các cũng sẽ có ngày tỏa sáng, yên tâm đi”.
Mặc dù Lưu Bá Ôn không thể nhìn thấy được tại sao Nguyệt Hoa Các sẽ có ngày tỏa sáng nhưng ông ta rất tự tin vào thay đổi lớn.
Nhưng ngay cả ông ta cũng cảm thấy rất khó hiểu là ông ta có thể nhìn thấy tương lai của thành Đại Phong và Nguyệt Hoa Các, nhưng ai có thể khiến thành Đại Phong và Nguyệt Hoa Các tỏa sáng, trở thành trung tâm và tiêu điểm của ngoài lãnh thổ thì ông ta lại không thể suy diễn được.
Nghe Lưu Bá Ôn nói thế, tâm trạng của Tần Lương Ngọc tốt hơn nhiều, với tính cách của Lưu Bá Ôn không thể cố ý nói dối cho bà ta vui chỉ vì muốn bà ta yên tâm.
Nếu ông ta đã nói thế thì chắc chắn đây chính là kết quả của thiên cơ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!