Trong lúc trò chuyện, hai người Long Hình và Tiêu Chính Văn đã đi đến gần, Chư Cát Anh ngạo nghễ liếc nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Anh bạn, tôi đây cũng bất đắc dĩ thôi!”
“Nhưng mà cậu cứ yên tâm, tôi đây tuyệt đối sẽ không lấy mạng cậu, hơn nữa còn nhường cậu mười chiêu! Thế nào?”
Vãi chưởng!
Long Ngao không nhịn cười nổi, cười văng cả nước bọt.
Một con gà Nhân Hoàng cấp ba mà cũng bày đặt khoác lác nhường Long Vương mười chiêu?
“Ái chà, mấy đứa ngu thì tôi thấy nhiều rồi, nhưng mất não như hắn thì đúng là lần đầu được thấy!” Long Hình cũng cạn lời.
“Ồ? Nhường tôi mười chiêu? Vậy cảm ơn ông anh nhiều nhé!”
Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo với hắn, anh vươn tay ra, gương Bát Quái lập tức bắn ra một tia sáng trắng về phía Chư Cát Anh!
Thật sự thì ban đầu, Chư Cát Anh không coi cái gương Bát Quái trong tay Tiêu Chính Văn ra gì.
Dù gì thì vùng ngoài lãnh thổ cũng có không ít người học đạo thuật, mấy thứ như gương Bát Quái hay kiếm gỗ đào gì đó đều không phải của mới lạ.
Hơn hết, mấy thứ này là đồ cơ bản của mấy người mới học!
Theo tính toán của hắn, tia sáng trắng kia chỉ có lực sát thương bằng cảnh giới Binh Vương mà thôi, đối với một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba như hắn mà nói thì chẳng xi nhê gì!
Nhưng khi tia sáng trắng ấy cách hắn còn chưa tới ba centimet thì trong tai Chư Cát Anh chợt truyền đến tiếng sấm đùng đùng!
Hả?
Toàn thân Chư Cát Anh nổi da gà, sau lưng bốc lên khí lạnh ngùn ngụt!
Đây đâu phải tia sáng bình thường? Đây là thiên lôi phích lịch thì có!
Mẹ nó!
Suýt tý thì Chư Cát Anh buột miệng chửi tục, thiên lôi phích lịch là thuật gọi sét trong đạo thuật, một chín một mười với đại trận pháp thiên lôi trong võ đạo!
Lực sát thương lớn cỡ này không phải là thứ mà kẻ yếu đuối như hắn có thể ngăn cản được.
“Cậu… Thế mà âm…”
“Đùng đoàng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!