Chương 383: Vẫn còn cứu được
Lúc này, nhìn Tiêu Chính Văn chẳng khác gì một thằng ngốc rất dễ bị chọc tức, nâng ly rượu lên là uống cạn.
Điều này khiến Tống Thiên Lỗi mừng muốn chết, vốn tưởng phải mất sức mới giải quyết được Tiêu Chính Văn, không ngờ thằng nhãi này lại dễ bị kích thích như vậy.
Đúng là “chiếc chiếu mới” chưa trải sự đời!
Sau đây mình sẽ chuốc say cậu ta, chỉ cần thằng nhãi này mà gục thì kế hoạch của mình sẽ không ai cản được.
Còn Đỗ Tình Tuyết thì… he he, Tống Thiên Lỗi đã chuẩn bị một món quà to rồi.
Đỗ Tình Tuyết cuống lên, mày liễu nhíu chặt, không ngừng nháy mắt ra hiệu với Tiêu Chính Văn, nhưng anh chẳng nhìn cô ta lấy một cái.
Mẹ kiếp, cái tên này bị làm sao thế, lẽ nào anh ấy không nhìn ra đối phương muốn chuốc say cả hai người họ sao?
“Sao mình lại tin cái tên này được cơ chứ?”
Đỗ Tình Tuyết sốt ruột, nhưng lại không thể lên tiếng ngăn cản, chỉ có thể nháy mắt liên tục với Tiêu Chính Văn.
Tống Thiên Lỗi giơ chiếc ly đế cao lên, uống với Tiêu Chính Văn.
Cạn ly!
“Ha ha, tửu lượng tốt lắm! Hôm nay tôi chắc chắn phải kết bạn với người như cậu!”
Tống Thiên Lỗi ngoài mặt thì cười ha ha, nhưng lại rót đầy ly cho Tiêu Chính Văn, vỗ vai anh nói: “Tôi lớn tuổi hơn cậu, nếu cậu không chê thì gọi tôi là anh, ly rượu này coi như anh mời cậu”.
Tiêu Chính Văn nhìn ly rượu trắng đầy ắp trước mặt, khuôn mặt đã nhuốm hơi men, đỏ ửng lên.
Xem ra cái tên này định chuốc say mình thật!
Tống Thiên Lỗi thấy sắc mặt Tiêu Chính Văn thay đổi, lập tức tỏ vẻ vui mừng, tưởng rằng tửu lượng của anh rất kém, trong lòng thầm cười nhạo, tửu lượng kém như vậy còn đòi ra vẻ, đúng là không biết tự lượng sức.
“Nào, người anh em, ly này tôi mời cậu!”
Tống Thiên Lỗi nâng ly, ngửa cổ uống cạn.
Hắn là con cáo già trong giới kinh doanh, kiểu tiệc tùng nào cũng từng tham gia, nên đã luyện được bản lĩnh, uống mấy chai rượu cũng được.
Huống hồ, khách sạn Kempinski này đã được cài người của hắn, nên hắn không lo tối nay Đỗ Tình Tuyết có thể chạy khỏi đây được.
“Tuyệt lắm! Tôi mời anh Tống một ly! Vừa nãy tôi nói hơi thẳng, đắc tội với anh, mong anh Tống đừng để bụng”.
Tiêu Chính Văn cũng không ngốc, anh uống với hắn là để loại bỏ sự nghi ngờ của hắn.
Đỗ Tình Tuyết ngồi ở bên cạnh thì rất khó chịu, bây giờ cô ta chỉ muốn đá chết Tiêu Chính Văn cho rồi. Cô ta không ngừng đạp anh dưới gầm bàn, nhưng Tiêu Chính Văn chẳng hề quan tâm, chỉ mải xưng anh gọi em với Tống Thiên Lỗi.
Tức chết mất! Tức chết mất!
Đỗ Tình Tuyết thầm nghĩ, chân lại đạp mạnh hơn, nhưng dường như Tiêu Chính Văn không có cảm giác, uống một ly rượu xong sảng khoải khà một tiếng, rồi ngồi xuống, một bàn tay thò xuống gầm bàn, đặt lên đùi Đỗ Tình Tuyết.
Nhỏ nhắn mềm mại, cảm giác đàn hồi khiến Tiêu Chính Văn đang có men rượu bỗng nổi cả da gà.
Người phụ nữ này thực sự từ trên xuống dưới đều ngập tràn sự hấp dẫn của người phụ nữ chín chắn trưởng thành, thảo nào ánh mắt Tống Thiên Lỗi lại để lộ dục vọng thú tính như vậy.
Đột nhiên bị Tiêu Chính Văn làm vậy, cả người Đỗ Tình Tuyết cứng đờ như bị điện giật, vội vàng đưa tay muốn hất tay anh ra.
Nếu để người ngoài biết đôi chân của Đỗ Tình Tuyết này từng bị đàn ông sờ mó thì sau này cô ta còn đứng trong giới kinh doanh kiểu gì nữa?
Cô ta tức giận trừng mắt với Tiêu Chính Văn, đôi môi căng mọng lẩm bẩm định nói gì đó, biểu cảm như một cô gái nhỏ này lọt vào mắt Tống Thiên Lỗi, lập tức khiến trong lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy.
Hắn chỉ muốn đẩy ngã Đỗ Tình Tuyết lên giường ngay bây giờ.
Đồng thời hắn cũng nhìn ra được, mối quan hệ giữa Đỗ Tình Tuyết và thằng nhãi này chắc chắn không phải là cấp trên và cấp dưới.
Có khi Đỗ Tình Tuyết đã lén lút lên giường với Tiêu Chính Văn ở sau lưng hắn rồi cũng nên.
Tống Thiên Lỗi nghĩ đến đây, trong lòng lại dâng lên một luồng lửa giận không tên.
Con đàn bà đê tiện!
Trước mặt bố mày thì giả vờ thanh cao, sau lưng lại tình chàng ý thiếp với một thằng trai bao.
Sắc mặt Tống Thiên Lỗi sầm xuống, u ám nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, thầm nhủ trong lòng: “Cướp phụ nữ với bổn thiếu gia à, lát nữa tao phải khiến mày bò ra khỏi đây”.
Tống Thiên Lỗi cầm chai rượu Mao Đài lên, lại rót đầy ly cho Tiêu Chính Văn: “Nào, em trai, tối nay chúng ta không say không về!”
“Được, được”.
Tiêu Chính Văn nâng ly lên.
Sau đó là cuộc đấu rượu kéo dài nửa tiếng, Tiêu Chính Văn và Tống Thiên Lỗi cứ tôi một ly anh một ly, chẳng khác gì uống nước lã, tổng cộng đã uống hết bảy chai rượu Mao Đài.
Đỗ Tình Tuyết sợ chết khiếp!
Bọn họ đây là uống rượu chắc?
Có thể uống như vậy sao?
Không thiết sống nữa chắc?
Lúc này, Tống Thiên Lỗi nâng ly rượu lên, mặt hắn đỏ bừng như phát sốt, cả người cũng choáng váng, không phân rõ đông tây nam bắc.
Bây giờ hắn chỉ cảm thấy dạ dày mình đang đau cồn cào, nếu còn uống nữa thì sợ là thủng dạ dày mất.
Lại nhìn Tiêu Chính Văn, cứ như một người chẳng bị sao cả.
Tống Thiên Lỗi không phục, bước chân lảo đảo, vỗ vai Tiêu Chính Văn, cười lớn nói: “Ha ha, tốt lắm, nào, chúng ta uống tiếp!”
Vừa uống xong ly này, Tống Thiên Lỗi liền ngã lăn ra đất, nôn ọe không ngừng.
Hắn cảm thấy dạ dày mình đau như bị dao cắt, hơn nữa còn nóng như lửa đốt.
Tống Thiên Lỗi ôm bụng, vẻ mặt đau đớn kêu lên: “Mau… mau đưa tôi tới bệnh viện!”
Mấy tên vệ sĩ đứng bên cạnh vội vàng lao tới, dìu Tống Thiên Lỗi mặt mày đã tái xanh, kêu than không ngừng, rời khỏi phòng bao.
Ánh mắt Tiêu Chính Văn tỏ vẻ khinh bỉ, trong lòng thầm nói, đấu rượu với tôi à, cho anh chết!
Đỗ Tình Tuyết ở bên cạnh thì đã ngây cả người.
Lúc này, cô ta đứng dậy, lườm Tiêu Chính Văn, thấy anh vẫn bình thường như không, cũng không hỏi nhiều, mà giơ chân đạp cho anh một cái, tức giận nói: “Đây là trừng phạt vừa rồi anh sàm sỡ tôi!”
Tiêu Chính Văn sững sờ, trong lòng thầm nói, cái cô này đúng là thù dai.
Nhưng anh cũng không chấp, liếc nhìn vóc dáng yêu kiều hấp dẫn của Đỗ Tình Tuyết, nhất là vòng một đẫy đà kia, khiến anh không khỏi cảm thấy một luồng lửa tà ác đang dâng lên.
Ôi, mấy thứ như rượu này không nên uống nhiều.
“Tôi đi vệ sinh lát”.
Tiêu Chính Văn mượn cớ rời khỏi phòng bao.
Từ nhà vệ sinh đi ra, anh đi qua một phòng bao, phát hiện cửa phòng bao mở toang, trong đó có rất nhiều người, đang la hét ầm ĩ, vô cùng hỗn loạn.
Trong phòng bao có mấy người đàn ông bốn mươi, năm mươi tuổi đang vây quanh một ông lão có tuổi, tóc trắng như cước. Ông lão kia mặt mày trắng bệch, không còn chút máu nào, nằm ngất trên ghế.
Bên cạnh ông ấy còn có một cô gái tóc dài, rất xinh đẹp, khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, tóc dài uốn lượn sóng, mắt đen như bồ câu, ngũ quan tinh xảo mang đậm nét cổ điển thanh lịch của người phương Đông, cao khoảng một mét bảy, đi giày cao gót, đôi chân thon dài thẳng tắp đi tất lưới đen, vô cùng thu hút.
Lúc này cô ta đang bắt mạch cho ông lão bị ngất kia, vẻ mặt nghiêm trọng.
Một người đàn ông trung niên có cơ thể rắn chắc ở bên cạnh tỏ vẻ rất lo lắng, nhưng không dám làm phiền cô gái kia.
Chờ cô gái kia thu tay lại, ông ta mới vội vàng hỏi: “Bác sĩ Tô, ông cụ sao rồi?”
Người đẹp kia cau mày, lắc đầu, thở dài nói: “Tình hình xấu lắm, sợ là ông cụ Sở không chờ được xe cứu thương đến!”
Người đàn ông trung niên kia sầm mặt xuống, mặt vàng như nghệ, đưa tay kéo một cấp dưới bên cạnh, gầm lên: “Còn không mau giục đi? Nếu lão thủ trưởng mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ hỏi tội các cậu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!