Cả bầu trời lập tức bị ánh sáng màu bạc đó chiếu sáng như ban ngày, gương mặt mọi người đều lóe lên tia sáng màu trắng.
Kiếm quang lặng thầm lao đến chỗ Viên Thiên Canh.
Nhưng ngay khi Thượng Quan Vô Kỵ ra tay, một luồng gió bỗng xuất hiện phía sau ông ta.
Vèo.
Là lưỡi gió!
Thượng Quan Vô Kỵ cảm thấy ớn lạnh, mặc kệ Viên Thiên Canh vội vàng tránh sang một bên, nhưng ông ta vừa né được lưỡi gió đó thì một đạo hỏa tiễn xuất hiện trước mặt ông ta.
“A!”
Thượng Quan Vô Kỵ hoảng sợ hét lớn lên, vội vã quay đầu tránh ra.
Nhưng đã muộn rồi, ngay khi ông ta vừa quay đầu đi, hỏa tiễn đó lướt ngang ra gò má ông ta.
“Phụt!”
Khuôn mặt Thượng Quan Vô Kỵ bị cắt một đường khá sâu.
“Chết tiết!”
Vừa ra đòn đã bị đối phương phản đòn một cách dễ dàng, Thượng Quan Vô Kỵ cực kỳ tức giận, nhưng ngay khi ông ta định vung kiếm chém về phía Viên Thiên Canh, đỉnh đầu ông ta bỗng tích tụ một đám mây đen rất nhỏ.
“Không ổn! Đây… đây là đạo thuật, không phải trận pháp”, Thượng Quân Vô Kỵ kinh ngạc, hoảng sợ vội vàng lùi về sau vài mét nhìn Viên Thiên Canh.
“Ông… ông là Viên Thiên Canh”, Vu Khiêm bỗng nghĩ đến một cái tên khiến ông ta lạnh cả sống lưng.
“Cái gì? Ông ta… ông ta vẫn còn sống ư?”
“Lẽ nào Viên Thiên Canh chưa chết?”
“Một ngàn năm trước người này đã biến mất không tung tích, sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây?”
Lúc này mọi người đều ớn lạnh, Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ cảm thấy da đầu mình tê dại.
“Không ổn, chạy mau”, Thượng Quân Vô Kỵ không kịp nói gì với Vu Khiêm đã quay đầu bỏ chạy.