Phạm Vu Quy là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, dù không phải là sự tồn tại cao nhất ở ngoài lãnh thổ hiện giờ, nhưng tuyệt đối không phải là người mà ai cũng có thể giết được.
Rốt cuộc ông lão này có lai lịch thế nào?
Chỉ thoáng chốc mọi người đều đưa ra đủ kiểu suy đoán.
“Tôi nghĩ người này có lai lịch siêu phàm, có lẽ ngay cả Vu Khiêm cũng không có tư cách biết tên tuổi của người ta”.
“Không hẳn chứ, theo tôi được biết, cao thủ của các gia tộc đều ở chiến trường ngoài vũ trụ, có ai rảnh rỗi quay về ngoài lãnh thổ đâu”.
“Cũng chưa chắc, có thể người này là tiếp ứng bên ngoài mà nhà họ Võ mời đến? Dù sao nhà họ Võ cũng là hoàng tộc, thế tục phức tạp, không chừng có cao thủ ngoài thế giới giúp đỡ”.
“Không thể nào, nếu là người mà nhà họ Võ mời đến thì lúc nãy Thượng Quan Uyển Nhi suýt nữa đã mất mạng, tại sao ông ta lại trơ mắt nhìn? Rồi lại đột nhiên ra tay vào lúc này, sao lại thế chứ?”
Mọi người anh một câu tôi một câu nhưng đều đang suy đoán thân phận của Viên Thiên Canh.
“Các vị không cần đoán nữa đâu, tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến”, Viên Thiên Canh cười nhạo nói, sau đó sải bước đi về phía Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ.
“Nhớ bắt sống”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói với Viên Thiên Canh.
“Ừ!”
Viên Thiên Canh khẽ gật đầu vẫn từ tốn đi về phía đám người Vu Khiêm.
Vẻ mặt bình tĩnh của ông ta đã chọc giận Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ.
Hai người là cao thủ trong Bát Hiền, còn có sức chiến đấu Nhân Hoàng cấp bảy, đã là sự tồn tại cao nhất ở ngoài lãnh thổ, sao có thể để cho một ông già xem thường như vậy chứ?
Hơn nữa rõ ràng đối phương muốn bắt sống hai người họ, điều này còn mang tính sỉ nhục hơn cả giết họ nữa.
Điều này đã không đơn giản là xem thường nữa rồi.
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi mặc long bào đang quan sát tình hình bên này trong Tần Vương Cung không khỏi sửng sốt.